Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 86: Thiên Thư



Đã ba ngày trôi qua...


Nhạc Phượng Hy lo lắng nhìn hai nam nhân nằm trên giường.


Họ rốt cuộc đã bị gì? Sao đã ba ngày vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.


" Làm ơn... đừng ai có chuyện gì... hai người hãy tỉnh dậy đi"_ Nàng buồn bã. Hai nam nhân này đều rất quan trọng với nàng, nàng không muốn ai trong số họ có chuyện xấu gì đâu...


" yiu yiu... chủ nhân"_ Tiểu Cầu nhảy lên người nàng, theo sau là Hắc Lân.


" Có chuyện gì?"


" yiu yiu...Tiểu Hắc nói có điều muốn nói với người, hình như có liên quan đến việc tình trạng hiện giờ của Thần Tử"_ Tiểu Cầu chớp mắt nói.


" Sao? Các ngươi có cách gì sao???"


" Ta cấm ngươi! Không được gọi ta là Tiểu Hắc!"


" Ta thích gọi đấy!!! Tiểu Hắc~"_ Tiểu Cầu cố ý kéo dài âm thanh.


" Grừ..."_ Hắc Lân nhe răng nhào đến đánh Tiểu Cầu


Cốp! Cốp!


Nhạc Phượng Hy tức giận kéo Tiểu Hắc và Tiểu Cầu ra rồi cốc mạnh vào đầu hai đứa nó. Dám để nàng ra lìa... đánh cho nhớ!!!😡😡😡


" Nói! Có cách gì?"_ Nàng giơ Hắc Lân lên trước mặt, trừng mắt hỏi.


" Thần Nữ, ngài đừng giận. Ta nói... có lần ta có nghe chủ nhân nhắc đến "giao tâm" giữa người và người kia"


" Giao tâm?"


" Là thần giao cách cảm, hai người có thể cảm nhận mọi việc của nhau..."_ Tiểu Cầu giải thích.


" Vậy thì có liên quan gì về chuyện bọn họ hôn mê đến giờ?"


" Có lẽ do có sự giao tâm nên họ cùng chia sẻ những tổn thương với nhau"


" Nói vậy thì... chỉ cần làm cho một người tỉnh thì người còn lại cũng sẽ tỉnh?!"


" Có thể là vậy"_ Hắc Lân gật gật cái đầu nhỏ.


" Nhưng vết thương của Dực đã được ta chữa trị, nội thương của hai người cũng có tiến triển tốt... ta không hiểu còn nguyên nhân gì khiến họ chưa tỉnh lại"_ Nàng xoa rối đầu... trước giờ chưa có ca bệnh nào mà nàng phải bó tay như vậy a...


" Chủ nhân..."_ Băng Thiên Lộc truyền âm đến cho nàng, giọng nó vẫn còn yếu ớt.


" Tiểu Băng, ngươi ổn chưa?"


" Cảm tạ chủ nhân đã quan tâm, ta vẫn ổn"


" Tình trạng của tiểu Lôi sao rồi, chủ nhân của nó vẫn còn chưa tỉnh..."_ Lôi Thiên Lộc vốn đã khế ước thú với Lãnh Minh Dực, nên hai bên có thể cảm nhận lẫn nhau, có lẽ Lôi Thiên Lộc biết được tình trạng hiện giờ của hắn.


" Tiểu Lôi nói chủ nhân đừng lo, mặc dù khí tức của Thần Tử rất yếu nhưng vẫn ổn định"


" Vậy sao giờ hắn vẫn chưa tỉnh lại?"


" Chủ nhân, người hãy đến tìm bảo khố của người, chúng thần đã cất giữ cẩn thận ở trong động, chỉ có người và Thần Tử mới có thể mở nó ra... có lẽ sẽ có cách cho người"


Nàng sực nhớ... bảo khố?!!! Lúc nàng gặp Tiểu Cầu, Hỏa Phụng đều được chúng chỉ điểm thu thập bảo khố thượng cổ vốn là của tiền kiếp của nàng... nàng đã nhận lại khá nhiều bí phương cổ thuật. Lần này Thiên Lộc cũng đã chỉ điểm nơi có bảo khố... không chừng nàng may mắn tìm được cách cứu Lãnh Minh Dực và Hoàng Việt Minh.


Nàng vui mừng kéo Dương Hàn Long ra khỏi không gian...


Bây giờ hang động không còn một bóng người. Cũng đúng thôi~ những người đó tập trung đến đây để thu phục Thần Thú, nhưng đều bị nàng và Lãnh Minh Dực ký khế ước...nên bọn họ đành tay trắng trở về.


Chỉ là họ không biết rằng ở đây còn có bảo khố thượng cổ chứa đựng những bảo vật vô giá trong truyền thuyết... nếu mà họ biết chuyện này chắc hẳn sẽ có trận huyết chiến để tranh đoạt bảo khố này.


Theo sự chỉ dẫn của Băng Thiên Lộc, nàng và Dương Hàn Long đến cuối hang động.


Dương Hàn Long tiến đến tường đá phủ bỏ đám rêu xanh bám dày đặc trên đó... dần dần hiện lên một cánh cửa vững chắc, ở trung tâm cánh cửa có khắc một Ấn Tự cổ. Ở giữa có ba lổ nhỏ không nông cũng không sâu.


Nàng nhỏ máu lên cái lổ ở giữa, sau đó tay trái vận băng linh, tay phải vận lôi linh truyền thẳng vào hai lỗ còn lại.


Ấn Tự biến động hỗn loạn... tức thì hệ lôi và hệ băng giao nhau tạo chấn động lớn rồi đẩy mạnh làm cánh cửa đá mở ra... ánh hoàng kim chói chang từ bên trong phát ra.


Bỗng Linh Châu và Linh Kiếm trong không gian nàng run lên... vậy là ở đây cũng có Linh Châu và Linh Kiếm...


Nàng theo cảm nhận tiến sâu hơn... càng đi vào trong, bảo vật càng có nhiều ngay cả dược liệu khan hiếm hoặc chưa từng được biết đến cũng mọc ở đây rất nhiều.


Nàng tiện tay thu mọi thứ vào không gian. Sau đó tiến đến hai chiếc hộp gỗ có cắm hai thanh kiếm ở trên.


Thanh kiếm run nhẹ như đang vui mừng...


" Chủ nhân của ngươi còn chưa tỉnh nên chưa thể gặp ngươi được..."_ Nàng cười buồn, tay chạm nhẹ cán kiếm rồi rút lên. Hai thanh kiếm, một Băng Kiếm, một Lôi Kiếm sáng lên bay lượn xung quanh nàng như muốn an ủi nàng.


" Cảm ơn..."_ Nàng phất tay thu hai thanh kiếm vào không gian.


Nhìn lại hai chiếc hộp... Băng Châu và Lôi Châu cứ chớp tắt bất thường. Nàng nhíu mày, chúng muốn nói gì sao?


Hai linh châu bay lên cao rồi xoay vòng vòng lẫn nhau...dần dần... nhanh dần... đến khi không còn thấy rõ hình dạng của hai viên Linh Châu mà chỉ thấy hai vầng sáng tử - lam uốn lượn vào nhau...


Bùng!


Một tiếng nổ lớn vang lên, hai viên Linh Châu tắt dần rồi rơi thẳng xuống đất, để lại một cuộn sách vải đã ố vàng đang lơ lửng trước mặt nàng.


Nàng cầm lấy nó nhìn... một dòng chữ sáng lên làm nàng chú ý


[Bách Thiên Hoàn Phục Thư]


Có phải...


...đây là Thiên Thư trong truyền thuyết không???


Thiên Thư chứa đựng thiên cơ, giải đáp những vấn đề lớn nhỏ của thiên hạ...


Nàng hồi hộp mở nó ra...


...Ểh??? Bên trong trống rỗng, không có gì cả?!...


Nàng lật ngược lật xuôi, nhìn tứ phía nhưng vẫn không thấy gì cả ngoài cái tiêu đề ở bên ngoài.


Cái này là giả sao? Không thể nào... do Linh Châu giao cho nàng, giả làm sao được!?


" Đây là gì?"_ Dương Hàn Long nhìn nàng hết vui rồi lại thất vọng. Hắn nhìn thứ nằm trên tay, có lẽ thứ này làm nàng đau đầu.


Nàng đưa Thiên Thư cho Dương Hàn Long cầm, rồi lúi cúi nhặt hai viên Linh Châu lăn lốc dưới đất. Bây giờ linh châu trông rất bình thường như những viên ngọc khác, có lẽ linh lực bị cạn kiệt cần có thời gian hồi phục lại. Nhưng sao nó lại tốn nhiều linh lực để đưa cho nàng cuộn sách này chứ???


Nàng mãi lo trầm tư trong đầu nên không phát hiện ra dấu hiệu bất thường của Dương Hàn Long.


Đôi mắt hắn không tiêu cự cứ nhìn chăm chăm vào cuốn Thiên Thư, thanh kiếm Tuyền Hỏa bên hông hắn run lên, phát ra tia sáng kỳ lạ.


Hắn biết thứ này... dường như hắn đã từng thấy ở đâu rồi thì phải?!


Bỗng hắn cảm thấy có luồng sức mạnh từ trong Thiên Thư xâm nhập vào thân thể hắn... thế rồi vô cớ hắn tiến cấp...


Nhạc Phượng Hy giật mình nhìn Dương Hàn Long tiến cấp, tay vẫn nắm chặt cuốn Thiên Thư.


Oành oành!!!


Cả hang động rung chấn, đá lớn nhỏ từ trên cao rơi xuống...


Không xong rồi! Hang động sắp sập rồi!!!


Nàng nhanh chóng vận linh lực bao vây sức mạnh sắp bùng phát của Dương Hàn Long rồi nhanh chân kéo hắn chạy ra khỏi động.


Hộc hộc... mém chết!😧


Nàng thở dốc nhìn cửa hang bị phá nát. Nếu nàng không nhanh trí có phải nơi đó là mộ phần của nàng và Dương Hàn Long không?!


Nàng bực bội lườm Dương Hàn Long... tự dưng lại tiến cấp, làm nàng trở tay không kịp.


Dương Hàn Long lúc này bộc phát sức mạnh nhưng không có dấu hiệu khống chế lại... hắn vẫn thất thần cầm chặt Thiên Thư... Tuyền Hỏa cứ chớp tắt liên tục như đang báo động nguy hiểm.


Nhạc Phượng Hy trố mắt nhìn hắn...


Dương Hàn Long bị sao vậy? Sắp tiến cấp sao không lo điều hòa khí lực, khống chế linh lực lại đi!!!


Hỏng rồi!!! Nếu không ngăn chặn kịp, cả sơn mạch sẽ bị phá huỷ, ngay cả Dương Hàn Long cũng sẽ bị nổ tung mất!!!


Nàng nhanh chóng tập trung linh lực của tất cả các hệ lại rồi truyền vào cho Dương Hàn Long, đồng thời rút Tuyền Hỏa bên hông hắn ra để hỗ trợ...


Không hiểu sao, linh lực trong thân thể hắn lại cường mạnh như vậy, sức mạnh của nàng đang bị hắn đẩy lùi lại...


" Long!!! Tỉnh lại đi!!! Dương Hàn Long!!!"_ Nàng kêu hắn liên tục, miệng hộc máu nhưng vẫn kiên trì truyền linh lực cho hắn.


Dương Hàn Long chợt bừng tỉnh trở lại... mắt nhìn nàng đang chịu đau đớn... vì hắn...


Hắn hoảng hốt tự thân vận linh lực truyền xuống đan điền, cố định lại kinh mạch...


Sau khi quá trình tiến cấp đã qua... nàng mệt mỏi khụy xuống đồng thời hộc thêm ngụm máu nữa...


" Ta xin lỗi..."_Dương Hàn Long tự trách mình.


" Bây giờ ta rất mệt, không muốn nghe xin lỗi gì hết"_ Nàng tự ái, phất tay đưa cả hai về không gian.


Vừa vào không gian, nàng ngã vào vòng tay của Dương Hàn Long.


...thật mệt...bây giờ nàng chỉ muốn ngủ thôi~


Dương Hàn Long lo lắng kiểm tra sức khỏe nàng, sau khi biết nàng chỉ bị kiệt sức mà ngủ thiếp đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.


Hắn bế nàng vào phòng, đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi mới bước ra ngoài.


Lúc này hắn mới nhìn lại cuốn Thiên Thư cầm trên tay...


Vừa rồi linh thức của hắn bị kéo vào cuốn Thiên Thư này... hắn đã thấy một vài hình ảnh kỳ lạ.


Những hình ảnh ấy như đang kể cho hắn biết về cuộc chiến lục giới thời thượng cổ... mỗi hình ảnh trôi qua, hắn lại thấy một bóng dáng thanh y nhỏ nhắn xoay lưng lại với hắn... bóng lưng người đó làm cho hắn có cảm giác đau thương, dường như mọi việc trên thiên hạ đều do người đó gánh vác hết vậy.


Hắn đưa tay về phía người đó, hắn mở miệng định gọi tên người đó... chợt hắn lại nhận ra hắn không biết người đó tên gì...


Bỗng có âm thanh quen thuộc gọi tên hắn...


" Tỉnh lại đi! Dương Hàn Long!!!"


Hắn dứt khoát chạy theo âm thanh đó đi ngược lại bóng lưng người đó...


Hắn mặc kệ... trong tim hắn chỉ có mình nàng.


Nàng đang gọi hắn, đang cần hắn... hắn phải mau trở về bên nàng...


Quả nhiên... nếu hắn không kịp hồi tỉnh lại thì có phải chính hắn đã giết chết nàng không?!


Nàng cũng thật ngốc! Biết có nguy hiểm, nàng có thể bỏ mặc hắn mà chạy thoát nhưng nàng lại chọn ở bên hắn, không màng tính mạng gặp nguy hiểm mà giúp hắn.


Nhạc Phượng Hy... nàng đừng tốt với ta như vậy nữa được không?


Nàng làm ta ngày càng không thể kiềm chế tình cảm thầm lặng này...


Không! Hắn không thể kiềm chế được nữa!!! Hắn cũng muốn như các nam nhân khác bên cạnh nàng, theo đuổi nàng... trở thành nam nhân của nàng.


...mãi mãi...