Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 47: Xây cất nhà cho Thanh Tâm



Sau khi dựng một căn lều trại cho gia trình ông cháu của Thanh Tâm ở tạm, thì Lân tiến hành cho người dựng một căn nhà gỗ đơn giản cho nàng. Tú thì chạy đi chạy về cho người chuyển các vật dụng.

Lân đứng trước lều trại của Thanh Tâm lên tiếng hỏi:
''Thanh Tâm cô nương, ta có thể vào không''

Nghe thấy tiếng của Lân, nàng vội vàng đi ra đón, mời Lân vào

''Muội vẫn chưa thu xếp xong, đồ đạc có hơi bừa bộn''

Lân mỉm cười nói:
''Ta không để ý gì đâu, ta tới để xem gia gia muội như thế nào rồi, nhà của muội sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi, muội và gia gia chịu khó ở trong căn lều này vài hôm''.

Bỗng Thanh Tâm quỳ phục xuống lạy
''Hôm trước muội vẫn trong tình trạng hỗn loạn, đầu óc mụ mị nên chưa cảm tạ đại ca, đại ân đại đức của Lân đại ca muội không biết lấy gì báo đáp, xin đại ca nhận cảu muội ba lạy này''

Lân muốn bước tới cản nàng lại, nhưng nghĩ [thôi thì cho nàng làm lễ tạ ơn, như vậy cũng giúp nàng đỡ phần nào áy náy, mà có khi nào nàng lấy thân báo đáp như trong mấy cái phim tình cảm ngôn lù không ta]

Đợi khi nàng lạy tạ xong, Lân giơ tay ra tay ra nói:
''Muội đứng lên đi, cũng không cần phải làm vậy, nếu nói đúng ra, ta mới là người làm liên lụy gia đình muội. Bọn thích khách kia muốn nhắm vào ta nên gia gia muội mới chịu khổ, bây giờ có nhà cũng không thể về''

Thanh Tâm gấp gấp nói:
''Đại ca là đại ân nhân của nhà muội, suýt chút nữa thì muội đã hại chết huynh rồi…''

Lân giơ tay ra hiệu cho nàng dừng lại:
''Việc này cứ bỏ qua đi, dù sao mọi việc đã qua, bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của gia gia muội''

Nói rồi Lân bước vào giường của gia gia Thanh Tâm. Ông lão hôm nay đã có chút huyết sắc, có thể ngồi dậy được, chỉ là hơi yếu thôi.

Thấy có người vào thăm, ông lão ngơ ngác nhìn cháu mình
"Vị này là…''

Thanh Tâm giới thiệu
''Đây là Lân đại ca, là người cảu nghĩa quân nhân nghĩa, là huynh ấy cứu gia gia và con''

Ông lão lật đật xuống giường như muốn hành lễ tạ ơn, Lân vội cản lại
''Lão bá người đừng làm vậy mà tổn thọ vãn bối, người cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe, đừng xuống giường''

Ông lão nghe Lân nói thế thì chắp tay:
''Già này xin cảm tạ ân công đã cứu mạng, ân công là người cao quý, nhà ta lại chẳng thể nào báo đáp được ân tình, nếu người không chê cháu gái ta quê mùa thì ta nguyện giao nó theo ân công làm người hầu''

Lân nghe vậy thì giật mình [trời! trời, chơi lớn vậy ngoại, chuyện có gì đâu mà làm lớn vậy, dù ta có lòng muốn thu cũng không dám, Đình Tú mà nghe được chắc lấy côn mà đập ta, tình nghĩa anh em chắc có bền lâu]

''Lão bá quá lời rồi, người mới tỉnh táo lại đôi chút nên chắc chưa biết chuyện, tiểu đệ của vãn bối là Đình Tú rất quý mến Thanh Tâm cô nương đây, việc tìm thầy lang, dời nhà, xây dựng mới đều do hắn ta làm''

Ông lão quay sang nhìn Thanh Tâm như dò hỏi. Thanh Tâm nhỏ giọng nói:
''Đúng là như vậy thưa gia gia, Tú đại ca rất tốt với nhà ta, trong quãng thời gian gia gia bị đóng giả, huynh ấy vẫn thường lui tới luôn''

Lân thấy ông lão ngồi một lúc thì ra chiều có hơi mệt, vội đỡ ông ấy nằm xuống
''Sức khỏe của lão bá như thế nào rồi''

Ông lão chậm rãi đáp:
''Lão hủ đã đỡ rất nhiều rồi, chỉ là lúc này người vẫn chưa có sức, độ vài hôm sẽ khỏe lại thôi''

Thanh Tâm cũng lên tiếng:
''Đại ca cứ yên tâm, gia gia có kể lại cho muội nghe, người không có bị tra tấn hay hành hạ gì, chỉ là bọn chúng hay bỏ đói người nên mới suy kiệt như vậy. Tú đại ca có mang rất nhiều nhân sâm, tổ yến, thịt khô, rau củ tới bồ bổ cho gia gia, người sẽ sớm bình phục lại thôi''

Lân gật gù:
''Uhm, xem ra tên hiền tế này cũng rất khá, hà hà''

Thanh Tâm nghe Lân nói câu này thì ngượng ngùng cúi đầu, thỉnh thoảng trộm nhìn Lân.

Đang nói chuyện thì Tú chạy vào
''Đại ca, Thanh Tâm muội, gia gia''

Lân lắc đầu, thở dài:
''Đệ tùy tiện xông vào như vậy sao, thật là không có chút ý tứ gì''

Tú gãi gãi đầu:
''Đệ quên mất, Thanh Tâm muội ta xin được cáo lỗi''

''À không có gì đâu, huynh là chỗ thân thuộc mà, muội không có để ý đâu''

Lân lại nói:
''Hình tượng một vị thống lĩnh oai phong lẫm liệt, sự cơ trí của đệ đi đâu hết rồi''

Tú cười gượng đáp:
''Đệ cũng không biết sao, cứ gặp Thanh Tâm muội là đệ cứ như người mất hồn, toàn làm ra những điều ngu ngốc''

Lân cười thầm [thằng bạn thân ở thời hiện đại nói không sai mà ''dù cho trăm khéo ngàn khôn, gặp phải thần l…, xuống dốc không phanh'']

''Việc ở đây ta giao lại cho đệ, để ta qua bên chỗ dựng nhà xem đã làm được gì rồi''

''Để đệ tiễn đại ca''

''Không cần đâu, đệ ở lại nói chuyện cùng Thanh Tâm và gia gia đi. À mà ta nói này, tuy đệ cần chiếu cố cho Thanh Tâm cô nương nhưng đừng quên việc luyện binh, việc ấy không được lơ là''

''Vâng đại ca, đệ sẽ không làm ảnh hưởng đến việc quân, xin đại ca cứ yên tâm''

Căn nhà được dựng cách lều không xa lắm, Lân qua đó thì thấy mọi người đang làm việc tất bật. Công tác dọn dẹp mặt bằng, chuẩn bị vật liệu, dụng cụ đều đã hoàn tất, bây giờ bắt đầu công tác dựng khung nhà.

Những căn nhà ở vùng này đa số đều làm hoàn toàn bằng gỗ, mái lợp cỏ, vách nhà thì làm bằng đất đắp, hoặc là lợp cỏ, nên việc dựng một căn nhà đơn sơ rất nhanh. Dù sao thì tiểu đệ đã lên tiếng nhờ vả, người làm đại ca sao có thể để cho tiểu đệ mình mất mặt được, nên Lân quyết đinh xây dựng cho nàng ta một căn nhà sạch đẹp, nhưng bây giờ để vận chuyển gạch xây tường thì quá mất thời gian.

Lân liền nghĩ tới việc xây vách nhà bằng các khối bê tông nhẹ. Trộn rơm, vỏ trấu, mùn cưa với hỗn hợp vữa xi măng, cát, đổ vào khuôn được đóng theo kích thước. Khi hỗn hợp ninh kết lại thì thu được các tấm bê tông nhẹ, có thể thay thế gạch để xây.

Một vị trung niên đang chỉ đạo nhóm người làm nhìn thấy Lân đến kiểm tra thì liền tới chào:
''Đô đốc đại nhân''

Người thợ cả này tên là Thành năm nay đã ngoài 40, là một trong những người theo Lân đi xây cất nhà từ những buổi đầu.

Lân cũng gật đầu chào:
''Thành huynh đã cho các huynh đệ chuẩn bị đá xây tới đâu rồi. Bản vẽ ta đưa cho huynh có gì không hiểu thì cứ hỏi''

Thành đáp:
''Đá nhẹ đã được đổ xong, ngày mai là có thể xây được, còn về bản vẽ thì không có gì mới lạ nên tiểu nhân cũng đã nắm rõ hết''

''Uhm, tốt lắm, căn nhà này có ý nghĩa quan trọng với Đổng lý Tú, nên nhờ huynh giám sát các huynh đệ làm cẩn thận một chút''

Ngoại trừ những lúc hành quân đánh trận, chỉ huy, thì Lân mới phân rõ cấp bậc, còn những lúc bình thường khi nói chuyện với các huynh đệ thân thiết, Lân vẫn giữ cách xưng hô cũ.

Thành gật đầu đáp:
''Tiểu nhân đã rõ''

Sau đó Lân bàn thêm một số việc trong công tác xây dựng nhà, như sàn nhà phải lát bằng gạch, tường quét vôi, giữa 2 phòng phải xây dầy 2 lớp cách âm (còn cách âm làm gì thì mọi người tự hiểu, tuổi trẻ khí thịnh mà). Ông táo để nấu nướng cũng phải đúc nguyên khối, làm thành gian bếp như thời hiện đại….

Lân đi một vòng kiểm tra, phân phó những việc cần làm cho Thành xong thì đi về kiểm tra công tác xây dựng thành. Việc xây dựng thành tiến độ đang rất nhanh, đội ngũ xây dựng hùng hậu lại kỷ luật cao nên công tác quản lý, giám sát cũng giảm được nhiều áp lực. Nhạc thỉnh thoảng cũng sẽ ghé qua để đôn đốc các binh sĩ.

Đang lúc đi kiểm tra thì có Huy Đống từ xa đi tới
''Đại ca''

Lân nghe tiếng gọi, nhìn thấy người gọi mình là Huy Đống thì đứng lại chờ
''Đệ tìm huynh cả buổi, có việc này đệ cần báo với huynh''

Lân gật gù:
''Uhm, ở đây không tiện bàn luận, đệ theo ta về doanh trại rồi nói''

Về tới doanh trại của Lân, Huy Đống liền nói:
''Tối qua đệ quan sát bầu trời thấy có dị tượng bèn gieo một quẻ tính toán, quẻ tính được ra điềm hung, gầm trời tang lớn, binh qua trộm cướp''

Lân nhíu mày thầm nghĩ [đoạn thời gian này, cả hai bên đều trong tình trạng chấn chỉnh lại đội hình, binh sĩ, đâu thể nào đánh nhau ngay được, đạo quân triều đình vừa cử đi giữa đường phải quay lại, chẳng lẽ tên quận công kia đã thu xếp ổn thỏa mọi việc muốn đánh nhau à. Còn động tĩnh ở phía bắc tuy chưa thăm dò được nhiều nhưng việc hành quân phải mất một đoạn thời gian]

Lân lên tiếng hỏi:
''Chẳng lẽ là có động bên phía Phú Hòa''

Huy Đống lắc đầu:
''Theo như quẻ tượng thì không phải phương ấy, mà là về phía nam''

Lân lẩm nhẩm:
''Về phía nam, chẳng lẽ quân của Ngô Văn Sở có nguy biến. Gầm trời tang lớn tức là phải chết rất nhiều người, việc gì sắp xảy ra đây''


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại