Tận Thế Song Sủng

Chương 383: Trở về, tiến đánh nơi đây



Edit: Trang Nguyễn Beta: Sakura Đoạn đường này rất nhanh đã trở về, xe của Tiền Kim Hâm còn có thể không cần dừng lại ở cửa Tây, chỉ cần kiểm tra máu là có thể tiến thẳng vào trong. Lúc xe dừng trước sân đại viện, người ở bên trong đều chạy ra đón. Mọi người thấy Đường Nhược được Bạch Thất ôm trở về, nhao nhao thở dài một hơi. Phan Hiểu Huyên nhào đến nắm tay Đường Nhược hỏi Bạch Thất:

– “Cô ấy làm sao thế? Tào Mẫn có làm gì cô ấy không?”

– “Cô ấy là do tiến cấp, có lẽ không có chuyện gì nữa.” Bạch Thất nói xong, lách qua mọi người đi về hướng biệt thự của chính mình đi lên lầu.

Tiến cấp? Phan Hiểu Huyên sững sờ, cũng không dám khinh thường, cô nghĩ đến mỗi lần Đường Nhược tiến cấp đều khó khăn, đứng yên lặng nhìn Bạch Thất đi vào trong biệt thự rồi biến mất trong tầm mắt của cô. Sau khi hai người rời khỏi, cô cùng Dương Lê hỏi han tỉ mĩ tình hình từ những người bị Hồ Hạo Thiên bắt ở lại, giọng nói Phan Hiểu Huyên trầm thấp, nghiến chặt răng hỏi: – “Các người có giết kẻ đê tiện Tào Mẫn kia không vậy?”

– “Chúng ta đi vào rồi nói sau, ba ba của em cùng bọn Tiểu Điền không có sao chứ?” Hồ Hạo Thiên cũng có một đống vấn đề muốn hỏi, nhìn thấy Phan Hiểu Huyên tuy hai mắt đỏ bừng, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi kia cũng nhìn ra được giờ phút này tâm trạng của cô trừ phẫn nộ cũng không có tuyệt vọng. Bởi vậy có thể thấy được bây giờ đồng đội cũng không có gì đáng ngại, liền mang theo cô vừa đi vừa thăm mọi người bên trong.

Một phòng bảy miệng tám lưỡi bàn luận, trước sau bỏ ra nửa giờ cuối cùng chuyện mà hai bên muốn biết đều hiểu rõ ràng. Sau khi bọn Hồ Hạo Thiên đi rồi, bọn họ cũng luống cuống tay chân một lúc. Dị năng chữa trị ở căn cứ cũng không nhiều, dị năng giả có đẳng cấp cao cũng chỉ có một mình Dương Lê. Thế nên cô dùng quả cầu ánh sáng lớn xoa dịu mạch máu trong não mọi người làm cho dị năng hao tổn trống rỗng ngất đi. Chuyện này khiến cho mọi người vô cùng bối rối, sau đó cảm thấy có lẽ cô muốn tiến cấp, liền để Phan Hiểu Huyên chuẩn bị nước không gian dìu người vào trong…

– “Ngất xỉu?!” Hồ Hạo Thiên nghe đến đây, vội nắm tay Dương Lê nói: – “Em tiến cấp không có sao chứ?”

Dương Lê trở tay nắm lấy tay Hồ Hạo Thiên cười ôn nhu nói: – “Không có việc gì, chẳng phải sau khi thành công em vẫn còn êm đẹp đứng ở chỗ này sao?”

Hồ Hạo Thiên vô cùng áy náy vô cùng, vợ nhà mình tiến cấp mà mình không có ở bên cạnh cô ấy, giờ phút này cũng không quan tâm trước mặt nhiều người như vậy dang tay ôm lấy cô: – “Vợ à, anh nhất định phải cố gắng đền bù tổn thất thật tốt cho em!”

Hồ Hạo Thiên đã hoàn toàn không biết xấu hổ, xem tiết tháo không là gì, ngược lại Dương Lê đang ở trước mặt mọi người phô bày ân ái, trên gương mặt thanh tú vô cùng thẹn thùng đẩy anh ra nói: – “Có rất nhiều người, việc riêng để sau hãy nói, chúng ta trước nói chuyện nghiêm túc đi.”

– “Chuyện nghiêm chỉnh?” Hồ Hạo Thiên nói xong, thay thế Bạch Thất phân chia nhiệm vụ: – “Gọi hai tiểu Phương đến đây, Tiểu Bạch nói muốn lấy ơn báo oán, chúng ta phải bàn luận thật tốt phương án ‘lấy ơn báo oán’ này mới được!”

Hai tiểu Phương tất nhiên là Phương Thanh Lam cùng Phương Cận Viễn. Một người là đệ nhất tin tức, một người là người thông báo mệnh lệnh cho đoàn đội dưới trướng bọn họ.

Có chuyện, không có đoàn đội như thế nào hoàn thành được việc?!

Trên lầu toàn biệt thự số 15.

Sau khi Bạch Thất đưa Đường Nhược trở về phòng ngủ cũng không dừng lại, đi thẳng vào phòng tắm mở nước vào bồn, cởi sạch quần áo của cô lại để cô ngồi trong bồn tắm. Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh đưa cô về biệt thự để tiến cấp. Ở đây, Đường Nhược có trữ nguồn nước dự bị, đến nơi khác Đường Nhược trong tình huống hôn mê thì không có nước không gian để cho cô tiến cấp.

Đợi đến lúc mặt trời ngã về phía tây rồi ánh trăng lên giữa trời, thẳng đến khi bên ngoài tiếng đập cửa của Hồ Hạo Thiên vang lên, bởi vì anh biết rõ chắc chắn Bạch Thất đang ở trong phòng tắm, cách cửa xa nên dứt khoát dùng cục gạch đập cửa: – “Tiểu Bạch, tôi mang cơm đến cho cậu, còn muốn cùng cậu bàn luận thêm một chút về tương lai đoàn đội chúng ta, nhanh ra mở cửa cho tôi.”

Bạch Thất nhìn Đường Nhược, buông tay cô ra, đi ra mở cửa. Hồ Hạo Thiên bưng khay đi vào, nhìn thấy phòng ngủ xa hoa như vậy, bây giờ cũng không có thời gian kinh ngạc. Anh đi thẳng đến bàn trà gần cửa sổ, đặt khay thức ăn xuống, chính mình cũng ngồi xuống trước, nói: – “Đại tướng Tiền và cha tôi vừa về đến đã bị triệu đi họp rồi, binh sĩ đến bảo chúng ta đi tham gia hội nghị cũng bị tôi đánh một trận, chạy rồi.”

Bạch Thất cũng ngồi xuống ở một bên, cầm lấy bát đũa vừa ăn cơm vừa nhìn anh ra hiệu anh nói tiếp.

Hồ Hạo Thiên mang đến thức ăn cũng không phải phần ăn của một người, anh thấy Bạch Thất ăn được miệng lớn, cũng cầm bát đũa khác bới cơm: – “Khoảng chừng nào Tiểu Đường sẽ tỉnh?”

Bạch Thất thoáng dừng lại nói: – “Không biết, có lẽ khoảng ba đến năm ngày.” Lại dừng lại, anh hỏi: – “Bọn chú Phan thế nào rồi?”

– “Không có việc gì rồi, ngày mai sẽ có thể đứng dậy chạy nhảy loạn.” Hồ Hạo Thiên đặt chén xuống, tiếp tục hỏi: – “Sau khi Tiểu Đường tỉnh, cậu định làm như thế nào?”

Bạch Thất nhìn về cánh cửa phòng vệ sinh: – “Rời khỏi nơi này.”

– “Sau đó thì sao?”

– “Trở về, tiến đánh nơi đây.” Không muốn nhìn sắc mặt người khác, không muốn bị người khác dùng thế lực bắt ép thì chính mình phải đứng ở trên đỉnh! Có điều để cho chính mình rời khỏi đây rồi tự mình làm vua? Đem nửa giang sơn mình xây dựng chắp tay nhường cho người khác?

Chuyện cười!

Hồ Hạo Thiên nghe được lời này cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục bới cơm, úp úp mở mở nói: – “Trước đó tôi gọi Phương Thanh Lam đến đã nói qua, trước tận thế kho vũ khí của quân đội ở thành phố N, tôi còn cùng Phương Cận Viễn tìm hiểu sơ qua, từ đây đi đến đó phải vượt qua bốn tỉnh, lòng vòng cũng khoảng hơn 1.500 km, Phương Cận Viễn đã trở về làm công tác thống kê xem lần này có bao nhiêu dị năng giả tình nguyện theo chúng ta đi đến đó, cho nên…” Anh nuốt cơm xuống, rốt cuộc cũng nói rành mạch rõ ràng: – “Từ giờ trở đi người mạnh nhất căn cứ này cần phải hết sức phô trương ra sức chào mời càng nhiều trợ thủ cho tôi!”

Không có trợ thủ thay mình làm việc, chuyện gì bọn họ cũng phải đích thân đi làm, mệt mỏi chồng chất, như thế tuyệt đối không được! Lúc ở trong xe, anh đã suy nghĩ cẩn thận lời nói ‘lấy ơn báo oán’ của Bạch Thất thì anh đã biết Bạch Thất không có khả năng từ bỏ ý định như vậy. Anh đã biết rõ kế hoạch ‘giết sạch’ của Bạch Thất vì vậy anh đã thay Bạch Thất sắp xếp mọi thứ.

Bạch Thất nở nụ cười, đưa tay gắp một miếng sườn bỏ vào trong chén Hồ Hạo Thiên: – “Ăn nhiều một chút, Hồ đội.”

Hồ Hạo Thiên đưa chén của mình qua chỗ khác làm cho tay của Bạch Thất rơi vào khoảng không, anh cười nói: – “Tôi thấy cậu vừa rồi cố ý liếm chiếc đũa vài cái rồi mới gắp thức ăn cho tôi. Này, trước đó ở cục quản lý nông nghiệp Lâm viên tôi uống có hai phần bia đưa cho cậu, cậu đều trả lại tôi, chính mình thì mở chai mới mới cùng tôi cụng chai. Trước cậu đều không muốn uống nước miếng của tôi, bây giờ muốn tôi ăn nước miếng của cậu? Không có khả năng!”

Miếng sườn trong tay Bạch Thất không đưa được ra ngoài, dứt khoát bỏ lại vào trong khay, sau đó hướng về dĩa sườn đó phun một hơi, quay đầu nói: – “Bây giờ cả bàn đều là nước miếng rồi, không có lựa chọn khác, ăn đi.”

Hồ Hạo Thiên: – “…” Cậu bỉ ổi như vậy, đê tiện như vậy, đến cùng Đường Nhược nhà cậu có biết hay không!

Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, quan hệ của bọn họ như vậy, thật sự ngay cả lời ‘cám ơn’ cũng quá khách sáo rồi đấy. Bởi vậy, nước miếng gì đấy, cứ ăn đi!

Sáng sớm hôm sau, bọn người Phan Đại Vĩ đã có thể đi ra ngoài, chỉ là dị năng còn chưa phát ra được, cả người vô lực.

Sáng sớm như vậy, ở tòa nhà biệt thự số 18 đó vẫn còn tiếp tục tiến hành hội nghị.