Tam Luân

Chương 86: Xuôi theo dòng nước



Giữa tháng tám, chân Đằng Nguyên hoàn toàn bình phục, hắn không nằm một chỗ nữa, bắt đầu vờ vịt vịn tường đi ra khỏi thạch phòng trong sự kinh ngạc của nô lệ, tiểu đồng và Oát Cai. Dù lão biết chân Đằng Nguyên tiến triển rất tốt nhưng tình trạng vỡ nát xương cổ chân, xương bánh chè và xương ống chân đối với phàm nhân chắc chắn sẽ biến họ trở thành phế nhân, không thể xuống giường đi lại chỉ trong một tháng rưỡi như vậy. Lão sửng sốt không thôi, còn bắt Đằng Nguyên ngồi cho lão sờ chân để xác nhận.

Với sự kích động của người trong Oát gia trang, Đằng Nguyên chống chế rằng mình có thể chất đặc biệt có khả năng hấp thu độc nên xương cốt không như người bình thường. Oát Cai đương nhiên gật gù chấp nhận vì lão không giải thích kiểu gì khác được.

Đằng Nguyên kiểm tra tà thể, phát hiện tầng thứ ba của Huyết Liên có khả năng ẩn thân tuyệt đối. Khi màng lục lam bọc lên toàn bộ thân thể, dù đứng im hay di chuyển cũng hoàn toàn vô ảnh vô tung, không thấy tàn ảnh. Hắn hoan hỉ mấy ngày liền. Giác quan của hắn nhạy bén hơn hẳn, nhất là khứu giác. Hắn có thể ngửi được mùi độc – thảo dược từ rất xa, thậm chí phân biệt được khá nhiều loại phối lẫn với nhau mà không cần nếm. Khả năng chịu đựng sự tấn công của thảo dược cũng tăng thêm một tầng.

Hắn đi loanh quanh trong Oát gia trang giúp Oát Cai chăm sóc thảo dược, bốc thuốc nếu có người tới chẩn bệnh, thời gian còn lại hầu hết là phối giải dược cho các loại độc mà Oát Cai nghiên cứu.

Oát Cai ngồi uống trà trên sập đá trong dược phòng nhìn Đằng Nguyên sao thuốc, gật gù, cảm khái:

- Tiểu tử ngươi bản lĩnh nghịch thiên, đáng tiếc…

Đằng Nguyên liếc nhìn, nhếch mép cười:

- Đáng tiếc ta lại là một nô lệ sao? Nếu ta trở về Sa Lục Châu, ấn ký nô lệ này coi như không có.

Oát Cai nhướn mày, mắt loé sáng tà ác:

- Ngươi muốn trở về Sa Lục Châu?

Đằng Nguyên biết mình đã lỡ lời nói bậy, hối hận kinh khủng. Tuy nhiên hắn không thể rút lại ngôn từ đã thốt ra, đành cười buồn chống chế:

- Thê nhi, phụ mẫu chết tức tưởi, đột nhiên bị bắt làm nô lệ, chịu đủ thứ cực hình tra tấn oan uổng… Oát lão đầu, nếu lão là ta, có muốn về cố hương không?

Oát Cai đảo mắt nghi hoặc, khóe miệng giật giật:

- Nếu là ta… huyết thù lớn như vậy…

Đằng Nguyên gật gù, nhẹ nhõm phần nào vì Oát Cai đi đúng hướng hắn muốn. Hắn phóng tầm mắt vào hư vô:

- Nếu thực sự muốn về Sa Lục Châu, ta đã cùng các huynh đệ trong thôn đào tẩu theo phía tây rồi. Đâu có chạy tới phía bắc để bị bắt lên đài hành hình chịu khổ…

— QUẢNG CÁO —

Hắn ngừng lại, không nói nữa.

Oát Cai gật gù, đương nhiên đoán được Đằng Nguyên khao khát trả thù, liều mạng và không sợ chết. Lão cười ha ha hai tiếng gượng gạo:

- Tốt… tốt… Không muốn về cũng đúng… mà có muốn thì ngươi cũng không thể về được. Chủ nhân đã cứu ngươi, hiện giờ mạng của ngươi nằm trong tay chủ nhân… giống như ta.

Đằng Nguyên hơi nhíu mày.



Vậy là hắn đã đoán đúng. Âu Linh Hà sẽ không bỏ công sức ra cứu hắn mang về, cho hắn dưỡng thương đến khi khoẻ mạnh rồi thả hắn đi. Từ nô lệ của Bạch Đà quân, Đằng Nguyên nghiễm nhiên chuyển thành nô lệ Âu gia. Mạng của hắn nằm trong tay Âu Linh Hà, hắn không thể rời khỏi đây mà không được sự cho phép của nàng ta. Dù Âu Linh Hà có xoá bỏ thân phận nô lệ cho hắn, hắn vẫn phải phục vụ Âu gia, báo đáp ân tình cứu mạng.

Huống hồ, chắc Âu Linh Hà không hề có ý định xoá nô tịch cho Đằng Nguyên. Mấy ngày trước khi nô lệ trong Oát gia trang đồng loạt cạo đầu, Đằng Nguyên cũng bị gọi ra cạo cùng bọn họ. Giờ đầu hắn lại trọc lóc chẳng có sợi tóc nào.

Hoặc có thể Âu Linh Hà đã quên hắn nhưng Oát Cai không để hắn đi…

Đằng Nguyên bắt lấy một câu nói của Oát Cai, bẻ lái cuộc trò chuyện:

- Chủ nhân cũng đã cứu lão?

- À… - Oát Cai trầm mặt, tỏ ra hoài niệm. – Đúng như vậy! Lão theo mẫu thân của chủ nhân từ Đáp gia tới Âu gia. Hồi đó lão cũng là kỳ nhân có tiếng ở kinh thành, dù chỉ phục vụ Âu gia nhưng thường được các thế gia vọng tộc mời chẩn bệnh, thanh thế lớn lắm đó. Ha ha…

Chuyện sau đó Đằng Nguyên có thể đoán được. Chắc lão bị ghen ghét, hãm hại.

Oát Cai thở dài một hơi, vuốt râu chán chê mới tiếp tục kể:

- Cho đến tận khi chủ nhân lên mười, lão vẫn là danh y số một, số hai ở chốn kinh thành. Nhiều kẻ bội phục, cũng không ít kẻ dị nghị. Đột nhiên một ngày, quan phủ ập tới bắt lão vì kê thuốc làm chết người…

- Là bị kẻ khác hãm hại? – Đằng Nguyên nhướn mày.

Oát Cai gật gù, cười nhạo báng:

- Bị hãm hại. Nhưng kẻ đứng sau màn vô cùng lợi hại, đến Hoàng đế còn phải nể ba phần. Dù có bằng chứng chứng minh lão bị oan nhưng cuối cùng Âu gia vẫn ém chuyện này xuống, nhắm mắt làm ngơ. Lão bị phán có tội, giáng xuống làm nô lệ, bị đày tới Huỳnh Tương làm lao dịch khổ sai. Giữa đường, chủ nhân cho người tấn công đoàn áp tải, thả toàn bộ nô lệ, cứu lão đưa về thành Đồng Tỳ giấu đi. — QUẢNG CÁO —

Mắt Đằng Nguyên sáng rực:

- Năm ấy chủ nhân bao nhiêu tuổi?

- Mười một. – Oát Cai nhếch mép cười khoái trá, hếch mặt như đang khoe chiến tích của chính mình.

Đằng Nguyên sửng sốt đến ngơ người, ngừng sao thuốc:

- Mười một? Vẫn còn là tiểu hài tử…

Oát Cai chỉ cười không trả lời.

Mười một tuổi…

Tiểu hài mười một trong Tụ Sơn thôn thì biết làm những gì? Đánh nhau, tranh ăn với huynh đệ, giúp việc nhà, đi học chữ?

Âu Linh Hà mười một tuổi đã có thể cho người đánh cướp nô lệ lưu đày, mang đi giấu?



Da gà nổi lên khắp người Đằng Nguyên.

Oát Cai quan sát biểu tình của hắn, hài lòng vô cùng, khoe tiếp:

- Ngươi tưởng kẻ được lão đầu ta cúi đầu gọi hai tiếng “chủ nhân” là phàm nhân tầm thường sao? Ha ha… Hồ đồ! Quá hồ đồ… Nếu vị trí tướng thống lĩnh Huyền Trách quân dễ ngồi như vậy, sao con cháu thế giá võ tướng không trèo lên mà ngồi cho vững, lại để rơi vào tay một nữ nhân mới hai lăm tuổi?

Oát Cai cười khẩy khinh bỉ, chỉ tay vào mặt Đằng Nguyên:

- Căn bản là ngồi không nổi, muốn hất chủ nhân xuống mà hất không được, còn bị đá văng ra xa ngàn dặm. Tên cuồng ngạo Hàm Tang chẳng phải vì đọ không lại, phải chạy tới tận thành Huỳnh Tương xa xôi chó ăn đá gà ăn sỏi này sao.

Đằng Nguyên chăm chú nhìn Oát Cai, nghe không sót lời nào.

— QUẢNG CÁO —

Lão khoe khoang sướng miệng nên cứ thế phun phèo phèo, đến khi định thần nhìn lại ánh mắt sắc như dao của Đằng Nguyên mới chột dạ. E hèm mấy tiếng.

Đằng Nguyên cụp mắt, tâm trí loạn như ma.

Nếu Âu Linh Hà thực sự là kỳ nữ trong thiên hạ, là võ tướng thực quyền bản lĩnh kinh thiên động địa và có thù sâu như biển với Hàm Tang, Hàm gia… thì Đằng Nguyên chính là chuột sa chĩnh gạo. Thay vì cố gắng nhào vào Bạch Đà quân tìm chết - mà hiện tại hắn đã bị lộ diện, hoàn toàn không có khả năng tiếp cận Bạch Đà quân - chi bằng thuận nước đẩy thuyền, quy về dưới trướng Âu Linh Hà, rèn luyện bản lĩnh lớn mạnh rồi bóp chết Hàm Tang.

Âu Linh Hà thống lĩnh Huyền Trác quân, Đằng Nguyên có thể gia nhập Huyền Trác quân, đi lên từ đây. Cái gì hắn không chắc nhưng chắc chắn sẽ giữ được mạng, an toàn và đường hoàng bò vào kỵ binh, lên được lưng ngựa. Như vậy tương lai sau này mới có hy vọng báo thù rửa hận.

Đầu hắn như có pháo hoa bắn bùm bụp bên trong. Lâu nay hắn loanh quanh trong Oát gia trang, còn đang mông lung suy nghĩ đường đi nước bước, không biết phải làm gì tiếp theo. Hiện tại hắn đã sáng tỏ, lại biết chuyện cần làm chính là xuôi theo dòng nước, không làm gì cả.

Hắn được ám vệ của Âu Linh Hà cứu, được ngụ trong trang viên của đại phu mang ơn nàng ta, nghiễm nhiên bị coi là nô lệ của Âu gia. Bản lĩnh mà hắn thể hiện bao ngày nay chắc chắn sẽ tới tai Âu Linh Hà, chẳng lẽ nàng ta không có chỗ dùng đến? Huống hồ hắn đã nhiều lần kín kín hở hở bộc lộ khát vọng trả thù Hàm Tang, Bạch Đà quân và Tôn Đức Khương với Oát Cai, Âu gia có thù với Hàm gia, không dùng hắn thì dùng ai?

Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Dù bọn họ đều là người Vạn Tư quốc nhưng bá tánh nơi nào chẳng có kẻ nọ người kia; quan lại, quý tộc, tướng lĩnh cũng vậy, kẻ tốt người xấu lẫn lộn, không biết đâu mà lần. Tội ác của Bạch Đà quân không thể đổ lên đầu Huyền Trác quân và mười một cánh quân của các Lộ còn lại trong Vạn Tư quốc. Kể cả Hoàng đế Vạn Tư quốc hạ lệnh thôn tính Sa Lục Châu, thế cục đại biến thì Đằng Nguyên vẫn phải tìm Hàm Tang – Tôn Đức Khương và Bạch Đà quân mà báo thù.

Hơn nữa, Âu Linh Hà lại là ân nhân của hắn, cứu hắn một mạng, cho hắn chỗ trú ngụ, dưỡng thương. Hắn không thể làm một con bạch nhãn lang ăn no quay đầu cắn người cho ăn được.

Nhận ân một giọt, trả ân một dòng.

Nguyên chuyện được cứu mạng Đằng Nguyên đã phải tạ ơn Âu Linh Hà, dập đầu dâng đại lễ gọi hai tiếng ân nhân. Giờ trở thành nô lệ của Âu gia, quy phục Âu Linh Hà để trả ơn là lẽ đương nhiên, không có gì lạ.

Nghĩ thông, Đằng Nguyên ngẩng lên, mỉm cười tiếp tục trò chuyện:

- Oát lão đầu, ấn ký nô lệ của lão đâu? Sao lão được để tóc?

- A… - Oát Cai đang nghiền ngẫm Đằng Nguyên, bị hắn hỏi thì hơi giật mình, sờ trán bên trái nhăn nheo. - Ở đây… Chẳng qua khi được cứu đưa đi trốn, không bị coi như nô lệ nên ta vẫn để tóc, dùng độc xát vào trán cho nổi mụn cóc. Xát suốt bốn năm ròng rã, sẹo do mụn đùn lên bong ra cả trăm lần khiến ấn ký nô lệ bị hỏng, trán nhăn nheo lồi lõm… Ha ha… Giờ già rồi, chỗ nào cũng nhăn cả, không phân biệt, không phân biệt…

Đằng Nguyên nhìn kỹ trán Oát Cai, không ngờ còn có phương pháp lấy sẹo đè sẹo như vậy. Bất quá dùng độc xát vào rất đau đớn ngứa ngáy, chịu được tận bốn năm cũng đáng nể vạn phần.