Tam Luân

Chương 68: Tàn nhẫn (2)



Ngày đào tẩu thứ ba, đội của Đằng Nguyên gặp liên tiếp mấy nhóm nô lệ khu Trung và khu Thượng vật vờ bên vệ đường. Bất quá Đằng Nguyên chỉ cho đội tránh nhóm thứ nhất, đến nhóm thứ hai, hắn quyết định không tránh vì mất quá nhiều thời gian.

Cả đội giả mù, giả điếc cắm đầu chạy ngang qua. Nhiều nô lệ thấy họ không có ý định dừng, sau lưng đeo giỏ hoặc bao đựng lương thực, bên hông có túi nước, vũ trang đầy đủ thì lớn tiếng cầu cứu:

- Giúp chúng tôi với…

- Có thức ăn không, làm ơn chia cho tôi một ít. Mấy ngày nay chúng tôi chỉ ăn rễ cây.

- Ai có chút thảo dược nào không? Huynh trưởng tôi nôn ra máu, sắp không xong rồi…

Đằng Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, cước bộ không hề chậm lại, cái gì cũng không nghe, không thấy.

Nô lệ nằm vật vã rải rác bên vệ đường mòn, tình trạng thảm thương, kiệt quệ hơn cả khi lao động khổ sai trong mỏ. Ở mỏ, ít nhất họ còn được ăn ngày ba bữa – dù thức ăn chẳng ra sao, được uống canh giải độc cầm cự. Đại môn vừa mở, thế cuộc rối loạn họ đã lao ngay ra ngoài với hai bàn tay không, cách nào chống chọi được điều kiện khắc nghiệt? Đương nhiên phải gặm rễ cây, ăn lá, ăn cỏ, uống nước suối, chịu đựng độc tích tụ trong người phát tác… Thống khổ không sao kể xiết.

Vậy nên khi nô lệ khu Thượng dẫm đạp lên xác nhau, bất chấp mưa tên chạy trối chết khỏi mỏ Dạ Cổ, Đằng Nguyên mới lao theo kêu gào họ đừng chạy. Đáng tiếc khi đó không ai nghe hắn, tất cả đều như phát rồ muốn thoát khỏi nghĩa địa Dạ Cổ, lao ra ngoài chui đầu vào tử lộ một chiều. Giờ có muốn quay lại mỏ cũng không được.

Đội của hắn bám sát nhau mà chạy, nhiều người nhìn ngang ngó dọc nhưng không dám dừng lại.

Nô lệ khu Trung và khu Thượng kêu cứu không ngừng, thấy đội của Đằng Nguyên không hề dừng, chẳng mảy may có ý định muốn giúp, nhiều kẻ tức giận buông lời oán hận:

- Các ngươi có phải nô lệ không? Sao tàn nhẫn như vậy?

Bọn chúng bắt đầu chạy theo đội, vừa chạy vừa la hét:

- Đứng lại… Đều là nô lệ với nhau, sao các ngươi không giúp chúng ta một chút?

- Cho ta theo với… Làm ơn… Ta sẽ tự kiếm ăn, không phiền các ngươi quản.

- Có thảo dược không, ta đau sắp chết rồi…

Có kẻ vừa lê xích sắt đuổi theo vừa hét:

- Thật quá đáng, tóm chúng lại, cướp lương thực của chúng.

- Đúng đấy. Lũ máu lạnh này có khác nào cai nô đâu, bắt lấy chúng.

Điền Vỹ Thái vốn nóng tính, nghe thấy lập tức rít lên:

- Kìa, Đằng Nguyên, huynh nói chẳng sai. Chúng muốn bắt chúng ta, cướp lương thực.

- Để ta quay lại cho bọn chúng mấy đao. – Lộc Tử tức điên, trừng mắt nhìn lại.

Đằng Nguyên lắc đầu:

- Không cần. Tăng tốc lên. Kẻ nào theo được thì cho theo. — QUẢNG CÁO —

Nói đoạn cước bộ tăng thêm một phần, nhanh thoăn thoắt. Cả đội cắm đầu đuổi theo. Đằng Nguyên càng chạy càng nhanh, đội hình của đội hắn kéo dãn, bỏ xa đám nô lệ đuổi theo phía sau. Các huynh đệ chân không có xích, chạy theo hắn còn mệt lử huống hồ đám nô lệ đói khát, trúng độc, kéo lê xích sắt kia.

Chỉ chưa đầy một chén trà, phía sau đã chẳng thấy bóng dáng kẻ nào đuổi, chỉ còn tiếng la hét oán hận, nguyền rủa.

Đằng Nguyên chạy chậm lại, chạy thêm một đoạn rồi đi bộ cho mọi người nghỉ. Lưu Ngọc Lâm thở dài:

- Đúng là oan nghiệt. Có kẻ còn nguyền rủa chúng ta chết không toàn thây.

Lưu Tống vừa thở hổn hển vừa nói:

- Chứ đệ tưởng trên đời có bao nhiêu người thực sự cầu xin sự bố thí? Ha… Ít lắm, vô cùng ít người xin không được chỉ thở dài tuyệt vọng nhưng nhiều vô kể những kẻ xin không được thì quay sang oán hận người đời không cho. Như vậy là xin ư? Là dùng ngôn từ thống thiết ép kẻ khác phải thoả mãn nhu cầu của mình, muốn kẻ khác phải cho không mình những thứ mình không có. Khi không được cho thì tức giận, nảy sinh ác ý nguyền rủa, thậm chí muốn cướp của giết người.



Trình Hạ gật gù tán thành:

- Bao nhiêu lần cứu người cũng chẳng tính là gì, một lần không cứu sẽ có kẻ kết thù. Ví như tên khốn Lưu Hoàng Du, y không cảm tạ Đằng Nguyên huynh độc chết cai nô trả thù cho những huynh đệ đã bỏ mạng dưới tay chúng mà lại oán trách huynh ấy vì đã độc chết cai nô, khiến những nô lệ nổi loạn khác bị chém đầu. Có không ít những Lưu Hoàng Du như thế lẫn trong đám nô lệ. Chẳng qua bọn chúng không lên tiếng đấy thôi.

Lời này của Trình Hạ khiến Đằng Nguyên liếc về phía sau. Có lẽ nhiều kẻ trong đội sẽ phải chột dạ vì một lúc nào đó đã có tâm tình oán trách Đằng Nguyên chuyện nọ chuyện kia, khi mà hắn tự quyết mọi thứ, không hỏi ý kiến ai. Đằng Nguyên cười nhạt, không bình phẩm.

Lưu Tống nhướn mày:

- Trình Hạ, ta muốn hỏi từ lâu nhưng mãi chưa có cơ hội. Có phải đệ đã đập gãy hai chân Lưu Hoàng Du không?

Trình Hạ mở to mắt nhìn Lưu Tống, ban đầu trông rất ngây thơ vô tội cho đến khi Lộc Tử cười khẩy một tiếng. Ánh mắt Trình Hạ loé sáng đắc ý. Lưu Tống gật gù, vỗ vai gã, nói liên tiếp ba chữ tốt. Trình Hạ bật cười:

- Sao nào? Huynh thương xót đường đệ à?

Lưu Tống lắc đầu khinh bỉ, nhìn sang Lưu Ngọc Lâm. Vẻ mặt Lưu Ngọc Lâm rất khó nói. Trình Hạ giả vờ quên, à lên:

- Lưu Ngọc Lâm, có phải ngươi sẽ ghim thù vì bọn ta đã phế hai chân đại huynh ruột thịt của ngươi, khiến hắn bị ném xuống hố xác cho sói săn thịt?

- Cái tên họ Trình kia… - Lưu Ngọc Lâm chỉ chỉ Trình Hạ, không nói nên lời mất một lúc. – Đã giữ bí mật thì giữ luôn đi, phun ra làm gì?

- Sợ không phun ra thì kẻ khác không biết công lao của mình. – Điền Vỹ Thái mỉa mai cợt nhả.

Lưu Ngọc Lâm lườm Điền Vỹ Thái cháy mặt, quay ngoắt đi không thèm nói gì.

Trình Hạ, Lộc Tử và Thông Lực phá lên cười sang sảng.

Đằng Nguyên liếc về phía sau thăm dò Lưu Ngọc Lâm, thấy sắc mặt gã chỉ hơi trầm xuống, trong mắt không chứa oán hận mới yên tâm nhìn thẳng. Dù chung phụ mẫu, Lưu Ngọc Lâm là Lưu Ngọc Lâm, Lưu Hoàng Du là Lưu Hoàng Du, kẻ nào làm kẻ nấy chịu. Giống như Đằng Nguyên và Đằng Tất vậy… Rõ ràng là huynh đệ ruột thịt nhưng còn chẳng thân quen bằng người ngoài. Đằng Tất chết hắn cũng chỉ thở dài một tiếng tiếc thương rồi thôi. Còn nếu Lưu Ngọc Lâm, Điền Đông, Điền Vỹ Thái mà chết, Đằng Nguyên không chỉ thở dài mà sẽ tìm cách trả thù, an ủi vong linh các huynh đệ.

Chiều muộn, hán tử được phân công chạy trước do thám báo rằng phía trước có một nhóm rất đông nô lệ tụ tập ở bãi đất trống gần suối. Số lượng có thể lên tới gần bảy mươi người.

Đằng Nguyên bảo mọi người ngồi khuất vào vệ đường nghỉ ngơi, hắn và Trình Hạ chạy lên phía trước thám thính. — QUẢNG CÁO —

Vừa nhìn thấy bãi đất, Trình Hạ đã phấn khích rít nho nhỏ:

- Đằng huynh, kia chẳng phải nơi chúng ta dừng nghỉ chân khi đến mỏ à? Vào khoảng ngày thứ…

- Ba. – Đằng Nguyên ban đầu không nhận ra nhưng khi nghe Trình Hạ nói, mắt hắn loé sáng nhớ lại.

- Đúng đúng… Chúng ta ấy thế mà đã chạy bảy ngày đường đi bộ… chạy chỉ trong ba ngày thôi đấy.

Đằng Nguyên gật đầu lia lịa, khoé miệng nhếch lên.

Khi họ bị áp tải vào đường mòn này thì đều ở trong tình trạng mệt mỏi, kiệt sức, thêm vào đó tốc độ di chuyển của mấy nghìn người đương nhiên chậm chạp, còn chưa kể phải dừng nghỉ ăn uống, lấy nước mang theo… Giờ đội của hắn chỉ có ba mươi ba người, mang theo lương thực và túi đựng nước dự trữ, không mất thời gian nấu nướng, chạy như muốn mạng, đương nhiên nhanh hơn.

Đằng Nguyên mừng rỡ nhẩm tính:

- Vậy chỉ hết ngày mai chúng ta sẽ ra đến bìa rừng.

- Tổ mẫu… Không biết có đám nô lệ khu Thượng nào ra bìa rừng chưa. Huynh xem, đông thế kia lấy gì ăn? Sao đi nhanh thế? Lỡ đánh động lính Vạn Tư quốc và thôn dân, chúng ta vạ lây là cái chắc.

- Phải… - Đằng Nguyên nói trong tiếng thở dài. – Đệ thật thông minh… Ngày mai có thể lộ trình của chúng ta sẽ trắc trở lắm đấy. Chạy bộ đã nhanh như thế này, nếu lính gác mỏ phi ngựa trở về báo tin sẽ còn nhanh thế nào đây?

Trình Hạ trợn mắt nhìn Đằng Nguyên, sau đó há hốc miệng, gật gù, mắt lóe sáng ác liệt:

- Đúng nhỉ… Chó má thật!

- Còn chưa kể khi Bạch Đà quân bắt đầu truy đuổi nô lệ bỏ trốn, chúng sẽ huy động hàng ngàn lính, đuổi nô lệ chạy ngược vào rừng.



Viễn cảnh quá đen tối, Đằng Nguyên chẳng muốn nói tới nhưng hiện tại vẫn phải nói. Trình Hạ nhìn chằm chằm đám nô lệ khu Thượng đang vật vờ bên bờ suối và bãi đất trống, vẻ mặt từ từ trở nên độc địa. Y đề nghị:

- Đằng huynh… Hay chúng ta dùng bọn họ để nhử lũ Bạch Đà quân rồi tranh thủ thoát thân?

Đằng Nguyên nhếch mép cười:

- Đệ muốn nhử bằng cách nào?

- Đi theo bọn họ, giữ khoảng cách an toàn. Khi Bạch Đà quân tràn tới bắt bớ, bọn họ sẽ chạy tán loạn, chúng đuổi theo. Chúng ta nằm im một chỗ quan sát tình hình. Bạch Đà quân bắt được một số nô lệ sẽ phải dồn lại trước khi đưa ngược về mỏ Dạ Cổ hay đưa vào thành Huỳnh Tương. Khi chúng dồn quân, chúng ta sẽ tháo chạy.

- Cũng là một biện pháp. – Đằng Nguyên gật gù nhưng không hoàn toàn đồng tình. – Tại sao chúng ta không chạy trước đám nô lệ kia rồi bỏ đường mòn chạy về phía tây?

Trình Hạ hả một tiếng lớn, nhìn chằm chằm ánh mắt thâm thuý của Đằng Nguyên. Hắn lật bài ngửa:

- Chẳng phải đệ và một số huynh đệ Tập thành muốn trở về Sa Lục Châu ư? An toàn ra được đến bìa rừng, men theo đó chạy về phía tây… Ở bìa rừng dã thú ít, rừng cũng không còn thiêng độc, thôn dân qua lại nhiều, cơ hội sống sót cực lớn. Chỉ cần không bị Bạch Đà quân phát giác, ngày nghỉ đêm đi, kiểu gì cũng sẽ qua được biên giới.

Trình Hạ im lặng hồi lâu, mắt chớp chớp không dám nhìn thẳng, nhíu mày suy nghĩ. Đằng Nguyên nhìn về phía đám nô lệ bên bờ suối. Trình Hạ suy nghĩ kỹ, cẩn thận thăm dò: — QUẢNG CÁO —

- Huynh thì thế nào?

- Ta vẫn sẽ đi về phía bắc, đi tìm chết…

Đã lật bài ngửa đến mức này, Trình Hạ thở dài nói toẹt ra những điều ấp ủ trong lòng:

- Chi bằng cùng về Sa Lục Châu có hơn không? Với bản lĩnh của huynh, tòng quân xuất trận sớm muộn gì cũng lên hàng tướng. Chiến sự đâu phải chỉ mãi quanh quẩn ở phía bắc. Thảm sát Tập thành và Hồi thành đã đoạt mạng hàng chục vạn bá tánh vô tội, hận này Khâu Vệ Hầu nuốt trôi sao? Thậm chí chúng ta không cần chạy tận tới phía bắc mới có thể tòng quân, trực tiếp gia nhập Khương Vệ chốt ở biên giới Sa Lục Châu và Vạn Tư quốc, tìm cách trả thù được mà…

Đằng Nguyên cười nhạt:

- Khương Vệ chốt ở biên giới Vạn Tư quốc chỉ là lũ bạc nhược. Nghe nói khi Hàm Tang dẫn Bạch Đà quân sang đánh chưa tới một canh giờ Khương Vệ đã vứt vũ khí tháo chạy hết. Y mới một đường dễ dàng dàn quân tàn sát Tập thành. Nếu Khương Vệ có chút bản lĩnh, Tập thành và Hồi thành đâu có biến thành nghĩa địa. Khi chúng ta bị đưa về Vạn Tư quốc, Bạch Đà quân đường hoàng rồng rắn kéo về như chốn không người, như trên đất của chúng, có thấy bóng dáng tên lính Khương Vệ nào không? Đệ hi vọng gì ở cái lũ đó?

Trình Hạ nhíu mày, cụp mắt.

Đằng Nguyên nói đúng.

Y lẩm bẩm:

- Huynh biết bọn ta muốn về Sa Lục Châu, không có gan xông vào thành Huỳnh Tương báo thù mà vẫn dẫn theo mấy hôm nay?

- Ha ha… Mỗi người đều có sự lựa chọn, không cần vì hô hào đại nghĩa mà đâm đầu vào chỗ chết cả đám. Đệ trở về Sa Lục Châu rồi sẽ không làm nông dân chứ?

- Đương nhiên. – Trình Hạ quắc mắt. – Ta muốn báo thù, thần kinh hay sao mà làm nông dân? Phụ mẫu, thê nhi chết thảm… Ta…

Đằng Nguyên vỗ vai y, gật gù:

- Vậy thì được rồi. Trở về đội thôi… Trước tiên chúng ta phải chạy qua đám nô lệ kia đã, sau đó tìm chỗ nghỉ chân rồi bàn bạc, chia đôi đội.

- Chia… chia đôi? – Trình Hạ liếc nhìn bốn phía rừng rậm trùng trùng.

- Bàn trước, khi ra tới bìa rừng thì chia. Phải tranh thủ thời gian kẻo tới lúc bị Bạch Đà quân đuổi như vịt lại chẳng biết chạy hướng nào.

Trình Hạ bất đắc dĩ gật đầu, nói một câu trật lìa:

- Đằng Nguyên, huynh đúng là hảo hán.

Đằng Nguyên phì cười:

- Có thù tất báo, sống ngay thẳng nhân nghĩa mới là hảo hán. Kẻ nấp trong bóng tối như ta chỉ xứng với danh ác nhân thôi.