Tam Kiếp: Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng, Ta Phát Triển Đất Nước

Chương 22: Lê Hằng



Sáng hôm sau, điện Thiên An, Nam Kinh.

Trước sân rồng, văn võ bá quan xếp thành hai hàng mà đứng. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy thần sắc của đại bộ phận quan lại hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lo lắng, bất an,... Mà lý do khiến bọn họ bất an như vậy chính là vị kia nhỏ tuổi nữ vương. Bọn họ thật sự đều không tin được kia vị vẫn luôn biểu hiện ra phá lệ nghịch ngợm, ngu ngốc tuổi nhỏ nữ vương vậy mà ẩn dấu đi sâu như vậy thủ đoạn và lực lượng. Vốn dĩ nếu như chỉ có vậy thì cũng không sao nhưng bọn họ trên người hoặc nhiều hoặc ít đều không sạch sẽ mà nữ vương lại là người lôi lệ phong hành khi chính tay cho người diệt sạch thế lực ngoại tộc của mình. Điều này làm bọn họ rất sợ bản thân sẽ bị lôi ra để giết gà dọa khỉ nhằm trấn áp những người còn lại...

Đúng lúc này, một giọng cao vút vang lên:

-" Bệ hạ giá đáo."

Văn võ bá quan vốn đang tập trung suy nghĩ nên làm sao để tránh việc lợi ích của bản thân bị thiệt nghe vậy thì vội vàng hồi thần lại. Bọn họ đồng thời quỳ xuống dập đầu hành lễ:

-" Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế.!!"

-" Đứng lên đi." Giọng nói lanh lảnh non nớt nhưng đầy sự nghiêm túc từ phía trên vang lên.

-" Vâng." Văn võ bá quan vội vàng dập đầu đa tạ rồi mới từ từ đứng dậy.

Lý Thiên Linh thân mặc long bào, đầu đội mũ thông thiên ngồi trên ngai vàng nhìn xuống thấy vậy thì trong lòng yên lặng cho bọn hắn một like vì sự thức thời này. Nghĩ như vậy, giọng của nàng trong bất tri bất giác đã trở nên ôn hòa hơn:

-" Các vị ái khanh có chuyện gì cần tấu với trẫm sao ? Nếu không có thì bắt đầu đi vào chính sự đi."

Mọi người nghe vậy không khỏi trong lúc nhất thời đều im lặng không nói gì. Lý Thiên Linh thấy vậy không khỏi đầu mày hơi nhíu, đang lúc nàng muốn trực tiếp đi vào chính đề thì rốt cuộc cũng có một vị trẻ tuổi quan thất phẩm bước về phía trước hồi bẩm. Chỉ gặp hắn sở hữu một khuôn mặt thanh thoát xuất thần, đôi mắt hiện lên từng tia trong suốt và chính khí, giọng nói vì căng thẳng mà có hơi run nhưng vẫn cố trấn định nói ra việc mà bản thân muốn bẩm báo.

-" Hồ..i hồi bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm báo. "

-" Ồ ? Ngươi cứ nói đi." Lý Thiên Linh thấy vậy không khỏi dùng ánh mắt đánh giá và xem kỹ nhìn về phía này tuổi trẻ quan lại.

-" Hồi bệ hạ, thần muốn cáo với bệ hạ: tối hôm qua ở trong thành đã liên tục xảy ra nhiều vụ hỏa hoạn ở nhà dân gây ra nhiều tổn thất về của cải vật chất. Điều khả nghi ở đây là các đám cháy hầu như đều xảy ra vào cùng một thời điểm và xảy ra ở các địa điểm khác nhau. Hồi bệ hạ, thần xin bệ hạ hãy cho người của Thẩm hình viện ra tay tham dự điều tra về việc nay vì việc này đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến tín dự của hoàng gia."



-" Ồ, ngươi tên là gì ? Hiện đang giữ chức vị nào ? Đã làm quan được mấy năm rồi ?" Lý Thiên Linh nghe vậy thì tuy đã biết trước về chuyện này nhưng lại không hề cảm thấy nhàm chán mà thay vào đó là cảm thấy hứng thú về tên này tuổi trẻ quan lại. Dù sao, chỉ dựa vào việc hắn dám mạnh dạn đứng ra hồi bẩm chuyện này trong khi những vị văn võ bá quan khác thì lại tận lực trốn tránh việc đối mặt với nàng đã là rất đáng khen ngợi. Huống chi, bây giờ đang là lúc nàng cần gấp nhân tài để lấp vào những vị trí sắp bị nàng dọn trống đi cho nên nàng cảm thấy bản thân nên để ý đến việc tìm kiếm nhân tài từ bây giờ.

Thế nhưng tên kia tuổi trẻ quan lại và mọi người lại không nghĩ như vậy. Bọn họ cảm thấy nàng dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy hỏi những vấn đề này thì đã chắc chắn tên này tuổi trẻ quan lại trong lúc vô tình đã chọc cho nàng không vui. Mà nếu nàng không vui thì khả năng rất cao tên tuổi trẻ quan lại này sẽ xui xẻo hoặc thậm chí có khả năng sẽ vì vậy mà mất đầu. Tên kia tuổi trẻ quan lại khả năng cũng nghĩ đến những vấn đề này đi cho nên cả người hắn bỗng run một cách lợi hại, trên trán không ngừng toát ra môi hôi. Đoán chừng lúc này hắn đã đang âm thầm hối hận vì bản thân nhiều chuyện đi. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn run giọng hồi đáp:

-" Bẩm bệ hạ, thần.. thần tên Lê Hằng. Thần đang giữ chức quan thất phẩm, là thị giảng ở Quốc Tử Giám."

Lý Thiên Linh nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đã viết và đáp:

-" Được rồi, trẫm đã biết. Về chuyện mà Lê tiến sĩ đề nghị thì trẫm đã đã biết từ trước và đã sớm hạ lệnh cho Thẩm Hình viện vào cuộc điều tra từ trước rồi. Lê phu tử như vậy cũng xem như là có lòng, ngươi lui xuống đi."

-" Vâng." Lê Hằng nghe vậy không khỏi một trận xấu hổ. Hóa ra bệ hạ đã biết và đã cho người đi điều tra trước rồi nhưng hắn còn đứng ra làm mất thời gian của bệ hạ, thạt là đáng xấu hổ.

Dứt lời, không đợi mọi người kịp phản ứng Lê Hằng đã nhanh chóng cúi đầu hành lễ rồi nhanh như một làn gió cuốn chạy về vị trí của mình.

Mọi người thấy vậy thì trong lúc nhất thời đều yên tinh lại. Lý Thiên Linh thấy cảnh này không khỏi buồn cười trong lòng và âm thầm chú ý đến Lê Hằng. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng nàng vẫn không quên chính sự, mở miệng hỏi:

-" Còn có ai muốn tấu với với trẫm chuyện gì nữa không ?"

Dừng lại trong chốc lát thấy không có ai đáp lời thì thần sắc của nàng đã dần lạnh lùng lại như cũ:

-" Nếu không có ai muốn dâng tấu chương nữa thì chúng ta sẽ đi vào việc chính đi."

-" Người đâu, áp giải bọn họ vào đi."

Nàng vừa dứt lời đã có mấy tên thị vệ áp giải hàng chục người đi vào. Bọn họ có người thần sắc đầy sự thất bại, có người thần sắc lại đầy sự không cam lòng, lại có người thần sắc tràn đầy oán hận,... và trên người đều thống nhất mặc vào áo được may bằng vải thô... Văn võ bá quan trong triều nhìn thấy bọn họ lúc đều không khỏi ở trong lòng hít vào một hơi khí lạnh, đáy lòng càng thêm lo sợ, bất an mỗi lúc một lớn hơn.

~~ Hết chương ~~~