[Taekook/ABO] Yêu Em Khó Vậy Sao?

Chương 64: Tất cả đều không muốn



Jeon Jungkook không có lấy một bất ngờ, cậu ngồi vào bàn rồi cứ vậy nhìn xem hắn muốn tiếp tục làm gì. Bản thân còn nhìn thấy hắn đeo nhẫn cưới, chẳng khác nào trước kia mỗi ngày cậu đều đeo nhẫn cưới, chưa từng gỡ nó ra khỏi tay thì ngày nào cũng đều lén đeo vào tay hắn.

Giờ thì tốt hơn rồi, Jeon Jungkook chẳng có cảm giác đau lòng khi bản thân gỡ nhẫn cưới khỏi tay nữa. Nhưng Kim Taehyung hiện tại lại chưa từng gỡ nó ra khỏi ngón áp út, giống như muốn níu kéo lại mối quan hệ chẳng còn chút tình yêu nào nữa. Kim Taehyung nhiệt tình trò chuyện, omega lại chỉ ăn những gì hắn gắp cho. Sau cùng lại lên tiếng. "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

"Tôi không muốn ly hôn, cũng không muốn mỗi ngày đều thấy em né tránh mình. Jeon Jungkook, tôi thật sự muốn cùng em chăm sóc Jungkyung!"

Jeon Jungkook tay chống cằm, xem như ngày hôm nay cũng hiểu rõ hắn muốn gì. Omega hít một hơi lại tặc lưỡi. "Tôi muốn ly hôn, tôi không muốn mỗi ngày anh đều xuất hiện trước mặt. Tôi ghét anh sắp điên lên rồi!"

Thế rồi khi Jungkook cắn chặt răng, cậu đứng phắt dậy. Hệt như cách mà Jungkook cố biến mình thành một người hắn nên ghét, ly rượu bất ngờ bị hất về phía hắn. Giữa những gì mà hắn chuẩn bị, Jeon Jungkook lẳng lặng đặt ly xuống bàn. "Thật bẻ mặt."

Dù cho trái tim cậu có đang run lên, Jungkook cuối cùng vẫn làm điều đó. Nhẫn cưới luôn mang theo bên mình bị cậu ném đi, ném vào người hắn như thể trả lại tất cả. Jeon Jungkook xoay lưng, bất cần chẳng hề để lộ chút biểu cảm tiếc thương nào.

"Phải chi ban trước tôi cũng dứt khoát thế này thì sớm đã loại bỏ được anh khỏi trái tim rồi đấy."

Lúc omega đã rời đi khỏi đó, Kim Taehyung mới lúng túng muốn đi theo. Nhưng áo của hắn ướt át toàn là rượu, kể cả nhẫn cưới cũng nắm chặt ở trong lòng bàn tay. Jeon Jungkook cũng từng thế này, mỗi ngày đều nhìn hắn tháo nhẫn đặt lên bàn, mỗi ngày đều phải lén lút đeo vào tay hắn. Thế nhưng Jungkook không phải cứ cố gắng mãi, cậu biết mệt và biết mình muốn buông xuôi.

Kim Taehyung thở dài, điều hắn muốn nói cũng khó mà thoát ra khỏi môi. Phục vụ nọ tiến tới, khi người kia đưa cho hắn một chiếc khăn với thái độ tôn trọng hết mực. "Ngài ổn không?"

"Tôi ổn."

Jeon Jungkook đem tất cả quần áo trong tủ ném hết ra ngoài, hai mắt mờ mịt như muốn tìm thấy thứ gì đó. Nhưng căn bản với lời nói của Kim Taehyung, cậu biết hắn đem thuốc ức chế giấu đi tất cả rồi. Jungkook ngồi đó trong vô vọng, bất kể hiện tại chỉ là dấu hiệu choáng váng đi chăng nữa, omega chưa bị đánh dấu vẫn luôn trong tình trạng bức rứt, khó chịu.

Cách tốt nhất hiện tại có lẽ là tự ngâm mình trong nước lạnh, Jeon Jungkook từng làm thế nhiều lần. Dẫu thể chất vốn yếu nhưng Jeon Jungkook chưa từng ngừng lại, vì đâu phải cứ đến kỳ phát tình liền sẽ có ai đó nhiệt tình giúp cậu bao giờ.

Chẳng qua là sau khi kết hôn, Kim Taehyung mới miễn cưỡng giúp cậu.

Jungkook đứng dưới vòi sen, khi từng giọt nước chảy dài trên cái gáy trắng nõn. Jeon Jungkook từ sau khi sinh đã ốm đi rất nhiều, có lẽ vì cậu ăn không ngon mà đến giấc ngủ cũng như treo trên mây. Luôn tỉnh dậy, thiếu đi thứ gì đó nhưng hẳn ra là hơi ấm mà cậu luôn nhớ mong.

Jungkook chôn mình trong chăn, ngay thời điểm cơ thể nóng như phát sốt. Mồ hôi đổ đầy trán, hai gò má bất chợt hồng lên. Cơ thể cuộn tròn, vùi cả vào chăn bông mềm mại. Một giấc ngủ chẳng mấy ngon lành mang Jeon Jungkook từ dấu hiệu đến kỳ phát tình rồi dần trở thành những gì mà cậu luôn phải tự chịu đựng. Omega nuốt nước bọt, hai đầu gối quỳ sấp trên nệm, mơ màng như tự giải quyết cả bức bối cho bản thân.

Chỉ là điện thoại đặt trên bàn mãi đổ chuông cũng chẳng muốn nghe, dù biết người ta có thể giúp cậu.

Jeon Jungkook tỉnh ra đôi chút sau khi cậu tự giải quyết cơn khó chịu, mặc quần áo rồi cứ thế uống thật nhiều nước. Omega xuống bếp, cố tìm lấy những lọ thuốc ức chế mà bản thân thường cất ở mọi ngóng ngách, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thấy đâu.

Bàn tay run lên bần bật, trái tim đập mạnh như thể muốn nhảy ra ngoài. Jeon Jungkook nhíu mày, lông mi ướt nhẹp nước mắt. Sự cô đơn trong lúc phát tình của omega bắt đầu bộc phát, khi đôi mắt cậu nhìn thấy giống loài khác mình. Là alpha – là người có thể đánh giấu cậu.

Jungkook như muốn trốn chạy, cậu cố gượng đẩy Kim Taehyung ra khỏi mình. Bản thân bất chợt oà lên, chống cự của cậu vốn dĩ chẳng là gì so với một alpha thuần chủng cả.

"Tôi không muốn... tất cả đều không muốn... hức—"

_____