Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 116



Chương 116

 

Diệp Mai Hoa lại không hề tức giận, cô chỉ là nhẹ nhàng kéo tay anh ấy ra, lùi về sau một bước.

 

“Quan hệ này là thể diện cuối cùng của chúng ta, Lục Bách Thiên, tôi không nghĩ sẽ quay đầu lại nữa” Lục Bách Thiên ngơ ngẩn nhìn vào cô.

 

“Mai Hoa, em nhẫn tâm thật đấy” Đương nhiên anh ấy không biết là, trong lòng Diệp Mai Hoa giờ khắc này, đau đớn như dao cắt.

 

Sao có thể hoàn toàn không có chút xúc động nào chứ?

 

Một người ưu tú như vậy, vẫn thâm tình như vậy, ai cũng sẽ lưu luyến sự thâm tình ấy, lưu luyến sự yên ổn mà người ấy trao cho.

 

Chỉ là, cô không làm được.

 

Cô không thể giống như trước đây cứ đơn thuần mà thích anh ấy được, mà anh ấy cũng không phải là chàng trai năm ấy trong ánh mắt chỉ có bóng cô được nữa.

 

Hiện thực của sáu năm trước đã giáng cho cô một cái tát, đau đến tận bây giờ.

 

Anh ấy là cậu chủ của nhà họ Lục, là người thừa kế mà nhà họ Lục đã hao phí bao tâm tư, thời gian và sức lực để bồi dưỡng ra, là chính anh ấy, mà cô, cô không gánh vác nổi áp lực do anh ấy mang lại.

 

Sáu năm trước cô cũng đã từng tin tưởng, nhưng, anh ấy vẫn rời đi. Diệp Mai Hoa biết không thể trách anh ấy, nhưng trái tim cô vẫn còn bóng ma ngày đó.

 

“Lục Bách Thiên, tôi sẽ coi như buổi tối hôm nay chưa hề xảy ra chuyện gì cả, những lời này tôi cũng không nghe thấy gì cả.

 

“Mai Hoa…”

 

“Tôi trở về trước đây” Diệp Mai Hoa nói xong, cô đang muốn rời đi, ở khoảnh khắc cô đi lướt qua người anh ấy, cánh tay cô lại bị giữ lại, vừa lôi vừa kéo, cô lại lần nữa rơi vào lồng ngực của anh.

 

Khuôn mặt anh tuấn của Lục Bách Thiên dần đần phóng đại, Diệp Mai Hoa ngây ngẩn cả người, hơi thở càng ngày càng gần, dường như sắp hôn lên môi cô đến nơi.

 

Vào đúng lúc cô định thần lại muốn né tránh anh ấy, có một lực sức mạnh rất mạnh mẽ kéo cô rời khỏi vòng tay của Lục Bách Thiên.

 

Diệp Mai Hoa lảo đảo hai bước, suýt nữa thì té ngã.

 

Mà sức mạnh đáng sợ đã kéo cánh tay cô ra kia, dường như sắp mạnh đến bóp nát xương mất.

 

Diệp Mai Hoa thuận theo dọc bức tường sắt kia chậm rãi nhìn lên trên, đối diện với khuôn mặt lạnh lẽo của Tạ Minh Thành.

 

“Cô cứ dễ dàng để anh ta đụng chạm thế à! Hả?” Những lời anh ta phun ra lạnh lùng như một con rắn độc phun nọc độc vậy, đáy mắt hiện lên sự thù địch, làm như muốn ăn tươi nuốt sống luôn người ta vậy.

 

Nhịp tim của Diệp Mai Hoa điên cuồng đập mạnh, giọng nói cô khô khốc: “Anh, sao anh lại đến chỗ nay nhanh thế?” Rõ ràng mới cúp máy không được bao lâu, sao anh ấy lại xuất hiện ở đấy rồi?” Lục Bách Thiên cũng nhận ra người đàn ông trước mặt này là ai, bị rượu cồn làm tê liệt đầu óc lúc này mới dần dần thanh tỉnh lại một chút, anh ấy nhìn dáng vẻ Tạ Minh Thành bảo vệ Diệp Mai Hoa, nháy mắt đó, anh đã hiểu ra tất cả rồi.

 

“Mai Hoa, là… Là anh ta sao? Tạ Minh Thành sao? Mai Hoa, em điên rồ Diệp Mai Hoa cũng ý thức được Lục Bách Thiên đã hiểu nhầm gì đó rồi, cô hơi mấp máy môi, vốn nghĩ định giải thích nhưng lời vừa đến miệng lại dừng lại không nói.

 

Nếu như hiểu lầm có thể khiến Lục Bách Thiên hoàn toàn từ bỏ, vậy thì cứ để anh ấy hiểu lầm đi.

 

Thấy Diệp Mai Hoa im lặng không nói, suy đoán không thể tưởng tượng được trong lòng của Lục Bách Thiên đã được khẳng định rồi, men say còn sót lại trong đầu đề bay biến sạch sẽ.

 

“Mai Hoa, anh ta là người có vợ sắp cưới, em, em không biết điều đó sao?” Tạ Minh Thành cười lạnh, nói: “Nhà họ Lục dạy dỗ anh giở trò lưu manh ở nơi này hay sao?” Lục Bách Thiên phẫn nộ, nói: “Tạ Minh Thành, anh muốn chơi đùa thì kiếm người khác, đừng động vào Mai Hoa!” Nói rồi anh ấy liền muốn duỗi tay ra túm lấy Diệp Mai Hoa, nhưng động tác của Tạ Minh Thành còn nhanh hơn, anh trực tiếp ngăn tay Lục Bách Thiên lại, ánh mắt khế híp, mang theo ánh sáng nguy hiểm lạnh lẽo.

 

“Khí phách thật đấy, đừng quay đầu ăn cỏ cũ, nó sẽ khiến người khác khinh thường anh đấy”

 

“Tạ Minh Thành, Anh tránh ra! Anh căn bản chẳng hiểu cái gì cải” Tạ Minh Thành cong cong khóe môi, nói: “Năm nó anh nhu nhược như vậy, bây giờ lại muốn sắm vai dũng sĩ hay sao?” Sắc mặt Lục Bách Thiên biến đổi.

 

Tạ Minh Thành đang nói đến chuyện sáu năm trước anh ấy bị buộc phải ra nước ngoài.

 

Năm đó, anh ấy thật sự đã phụ lòng Mai Hoa, trong sáu năm này anh đã hối hận vô số lần, nếu như anh có thể ở bên cạnh cô ấy, có phải bây giờ tất cả mọi chuyện đều sẽ khác đi hay không?