Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss

Chương 597



Nam Tương Uyển trở về kinh đô, bắt đầu tiếp tục bận rộn nghiên cứu học tập, trong lúc này, Quan Phi gọi cô tới nói chuyện.

Trong văn phòng, Quan Phi nghịch gậy tự sướng và hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Nam Tương Uyển không chút do dự đưa ra đánh giá tiêu cực: "Cảm giác không tốt bằng súng, không, hẳn là không thể so sánh được, hơn nữa mùi thuốc súng cũng rất nồng, nếu cầm thứ này trong tay, ngay khi viên đạn được bắn ra tất cả đều sẽ biết đây là một khẩu súng, việc che giấu vẻ ngoài là hoàn toàn vô dụng, nói chung là không hiệu quả. Cứ cho ta một khẩu súng bình thường giống Vô Song là tốt nhất..."

Quan Phi mí mắt giật giật, anh chỉ là thuận miệng hỏi, cô cứ vậy đánh giá chi tiết thậm chí ước gì có thể viết hẳn một bài phân tích.

Sau khi đuổi Nam Tương Uyển đi, Quan Phi cất gậy tự sướng và viết một chút báo cáo để gửi lên cấp trên.

Nó không dễ sử dụng, dù có được sửa đổi tốt đến đâu thì cũng rất lãng phí.

Anh phải nghĩ ra một cách để có được một thiết bị tiện dụng hơn cho Anh Bình Đầu.

Trong ký túc xá của Nam Tương Uyển, hiệu phó Tả Chí Nghiệp đến gặp cô mỗi tối, ông dạy cô rất nhiều kiến thức từ băng bó vết thương ngoài da đến phẫu thuật nội tạng.

Nam Tương Uyển mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, nhưng có nhiều điều mơ hồ khó hiểu khiến cô phải hỏi đi hỏi lại vài lần

Tả Chí Nghiệp hoàn toàn phớt lờ cô, tiếp tục giảng giải...

Nam Tương Uyển không còn cách nào khác cô chỉ có thể cắn răng học, ít nhất cô đã học được những điều cơ bản.

Nhân tiện, cô cũng đọc xong cuốn sách đông y do ông ngoại đưa cho, nhận biết được một số loại cây có thể sử dụng trực tiếp trong tự nhiên.

Vài ngày sau, vào một đêm tối, Đằng Thế Hải-Hạt Mưa Nhỏ, tìm tới cô.

"Cúc cu!”

Nam Tương Uyển mở mắt ra, chậm rãi xem giờ trên điện thoại.

1 giờ sáng.

“Cúc cu!”

Nam Tương Uyển mặc quần áo vào, nhảy qua cửa sổ vừa vặn chỉnh tề đi ra ngoài: “Có nhiệm vụ sao?”

Hạt Mưa Nhỏ cười tà ác: “Không phải nhiệm vụ, chúng ta có việc tìm ngươi.”

Nam Tương Uyển: "Tại sao không nói cho ta biết từ sớm, tiếng chim cu gáy có nghĩa là gì?”

Hạt Mưa Nhỏ: “Nhiệm vụ là tiếng dế kêu, tiếng chim cu gáy là nói chuyện!”

Nam Tương Uyển nhất thời không nói nên lời, vỗ vỗ tay áo: "Tin gì?

Cho ai? Ta có thể không đi được không?"

Hạt Mưa Nhỏ: “Như vậy không được, Hàn Đình đặc biệt yêu cầu, chuyện này nhất định phải đi.”

Nam Tương Uyển vừa nghe được đây là mệnh lệnh của quân khu mình, lập tức đi theo

Vừa đi, cô đã phát hiện ra rằng hai người đang đi đến nhà ăn.

Nam Tương Uyển: "Không phải là đến nhà ăn tối với Quan Phi vào nửa đêm sao?"

Hạt Mưa Nhỏ: "Hả? Làm sao ngươi biết!"

Nam Tương Uyển: "Ta có thể không đi được không? Ngày mai ta có lớp sớm! Hơn nữa ta ăn rồi, bây giờ nhà ăn cũng không có gì ngon, đều là đồ thừa của hôm nay, còn được nấu lại hai lần, thực sự không ngon chút nào.”

Hạt Mưa Nhỏ: "... không được, giáo quan nói người khác có thể từ chối, nhưng ngươi phải đi!"

Nam Tương Uyển lòng đầy nghi hoặc đi đến nhà ăn, phát hiện các thành viên của khoá 20 và 21 đều ở đó.

Ít nhất cũng khá náo nhiệt, cô chú trong nhà ăn đang chuẩn bị đồ ăn, một nhóm người xếp thành một chiếc bàn dài cùng nhau nói chuyện phiếm.

Quan Phi ngồi ở đầu bàn, mặt không chút thay đổi nhìn đám binh lính trông như thổ phỉ này.

Sau khi chuyến công tác nước ngoài lần trước kết thúc, mọi người tập hợp đầy đủ như này là điều cực kỳ hiếm gặp, ngay lập tức, Nam Tương Uyển nhìn Quan Phi với vẻ thương hại.

Thưa ngài, ngài thật đáng thương, quyền lực của ngài đã bị tước đoạt đến mức chỉ còn hiệu lực vào ban đêm?

Sau khi Nam Tương Uyển và Hạt Mưa Nhỏ ngồi xuống, các nhân viên đã đến.

Cô chú trong nhà ăn gõ vào bát cơm ở phía sau: “Muốn ăn thì tự lấy, còn cần chúng ta bưng lên bàn giúp à!”

Mọi người nhìn Quan Phi, không dám ăn trừ khi có lệnh.

Quan Phi làm một cử chỉ ra hiệu, ngay lập tức 54 người đứng lên khỏi bàn, lao đến quầy đồ và bắt đầu lấy thức ăn.

Mỗi người một phần, phần của Bình Đầu Ca là lớn nhất!

Thấy mọi người ngồi xuống bắt đầu dùng bữa, Quan Phi nhếch khóe miệng cười: “Đừng ăn quá nhiều.”

Nghe xong lời này, mọi người đều biết phía sau còn có việc, hoặc là nhiệm vụ, hoặc là nhiệm vụ lớn.

Kết quả là những người ăn nhiều, bao gồm cả Bình Đầu Ca, chỉ ăn một bát không ăn bát thứ hai.

Ông chú trong căn tin nhìn nhóm thanh niên, miệng phì phèo điếu thuốc, cười không nói gì.

Sau khi đợi mọi người ăn uống no đủ, Quan Phi đứng dậy, lấy một hộp rượu ngoại từ tủ đồ của ông chú trong nhà ăn.

Rượu anh đặc biệt chọn là loại mà người nước ngoài thường uống, giá cũng không đắt.

Hạt Mưa Nhỏ ngồi thẳng dậy và nói: "Thưa ngài! Tôi thích uống bia hơn."

Băng Nhan: "Tôi thích rượu trắng."

Butterfly: "Rượu thuốc là tốt nhất!"

Vô Song: "Không có ai thích nấu rượu sao?"

Mọi người: “Ha ha ha!”

Nam Tương Uyển cúi đầu nhìn bát cơm của mình, cô mà biết trước nhất định sẽ ăn thật nhiều, bản thân lại không uống được rượu.

Quan Phi liếc mắt nhìn những người này một cái, rầm một tiếng đem hộp rượu đặt ở trên bàn: "Từng người tới, nhiệm vụ hôm nay chính là luyện uống rượu!"

Nam Tương Uyển trợn to hai mắt, cái gì?

Nếu như vậy chẳng phải cô là người xếp hạng cuối cùng sao!

Tu La là người đầu tiên đứng dậy, toàn thân toát ra khí thế chiến thắng đi về phía bàn ăn: “Tôi có thể uống một chai nguyên chất.”

Quan Phi lấy ra một chai mở cho hắn: “Nào! !"

Tu La xắn tay áo bắt đầu uống, không để sót một giọt, bốn phía vỗ tay vang dội, âm thanh vang vọng khắp đại sảnh nhà ăn.

Người chú ở nhà bếp phía sau thích thú xem trò vui.

Tu La quả nhiên là một chiến thần trong quân khu, anh uống hết một chai rượu trắng, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn đứng rất thẳng.

Quan Phi chỉ cánh cổng xa xa: "Kiểm tra tốc độ 200 mét! Bắt đầu!"

Tu La giống như đạn pháo lao ra ngoài, nhưng do men say ảnh hưởng, anh không cách nào đoán được hai trăm mét là bao xa, liền biến mất tăm phía xa. Trong đêm đen, năm phút sau anh cũng chưa quay lại.

Vô Song cười bò nằm trên bàn: "Cái quái gì vậy? Hahaha!"

Quan Phi: "Ai đó đi bắt anh ta về."

Ngay khi anh nói xong, Tu La quay lại, bước đi loạng choạng, ánh mắt anh mơ hồ không rõ.

Quan Phi vẻ mặt cố nhịn cười, chỉ chỉ chỗ ngồi xa xa: “Được, qua kia đi.”

Tu La nghe vậy lập tức ngã xuống đất, trên người nồng nặc mùi rượu.

Thương Hải bắt đầu làm ra tư thế khiêu khích: “Không được mà dám đòi uống một bình.”

Tu La muốn đứng dậy phản bác, nhưng anh thật sự đứng không nổi, chỉ vừa mở mắt ra, liền cảm thấy chóng mặt.

Sau khi việc thử rượu của người đầu tiên kết thúc, họ tiếp tục, không có nhiều người có thể chịu nổi khi uống cả bình rượu nguyên chất.

Vì vậy không bao lâu sau, toàn bộ đại sảnh nhà ăn giống như hang sói, mọi người say khướt bắt đầu tru lên.

Bát cơm thành trống, đũa thành dùi, âm thanh bang bang vang khắp nhà ăn!

Khi những người lính này say xỉn, dũng khí bị kìm nén trong cơ thể họ bộc phát.

Hạt Mưa Nhỏ thậm chí còn xắn tay áo và bắt đầu khiêu khích Quan Phi: "Thưa ngài, ngài là người duy nhất không uống rượu. Hôm nay ngài phải uống, ngài nhất định phải bị hạ gục!"

Quan Phi thờ ơ nhìn anh ta, rồi tát anh một cái.

Hạt Mưa Nhỏ khoa trương ngã xuống đất, uốn éo như con giòi: "Oa!

Giáo quan đánh người, ta gãy chân rồi! Oa a a!"

Băng Nhan không thể nhìn thêm, vì vậy anh kéo Hạt Mưa Nhỏ đến một chiếc ghế gần đó và đặt anh lên.

Có người say quá mức, cũng có người say nhưng vẫn duy trì được lý trí tối thiểu, may mà hiện trường có thể khống chế được, mệnh lệnh của chỉ huy vẫn còn hiệu lực.

Cuối cùng, Quan Phi nhìn về phía Nam Tương Uyển đang ngồi trong góc: “Ngươi, uống đi!”

Nam Tương Uyển lúng túng cười cười, đứng dậy đi về phía trước, bước chân cô như nặng ngàn cân, mỗi bước đều có cảm giác như sắp bước tới cửa tử.
Mã nhập tay Voucher Lazada siêu sale 6-6:
(Áp dụng cho tất cả các đơn từ 20h 5/6 - 10/6)