Ta Là Chí Tôn

Chương 707: Không sót một ai



Quan quân thiết kỵ mới vừa quát hỏi kia, lập tức biến sắc, hãi nhiên nói:

- Vậy... Ba huynh đệ của ta...

Vân Tiêu Dao thở dài một tiếng.

Mặc dù hắn không nói, nhưng người người đều có thể hiểu.

Đám thiết kỵ cùng im lặng, nước mắt chớp động.

Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng mà tình nghĩa sinh tử trên chiến trường, luôn có thể để nam nhi kích động rơi nước mắt.

Thiết kỵ quân kia nghẹn ngào nói:

- Như vậy... Ba huynh đệ của ta... Ta... Trong chúng ta còn có thể có...

Vân Tiêu Dao trầm thống nói:

- Có.

Sĩ quan kia tức giận quát:

- Là ai?! Còn có ai?

Ánh mắt như đao, lướt qua từng người một.

Vân Tiêu Dao thở dài, tiến hai bước, tiến đến trước người tên sĩ quan, nói khẽ:

- Chính là...

Lời còn chưa dứt, Vân Tiêu Dao bỗng vươn tay, bóp chặt cổ tên sĩ quan, một tay khác vỗ xuống, tức giận:

- Chính là ngươi!

Phù một tiếng, tên sĩ quan kia còn không nghĩ tới, bản thân ngụy trang tốt như vậy, cảm xúc đúng mực đến vậy, lại vẫn sớm bị nhận ra, nên nào có chút phòng bị, trực tiếp bị một chưởng của Vân Tiêu Dao đánh nát bả vai, ngay cả ngực cũng lõm vào!

Hắn trừng tròng mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Vân Tiêu Dao, gian nan dãy giụa nói:

- Ngươi... Ngươi... Sao ngươi...

Ánh mắt Vân Tiêu Dao bắn ra hai tia thâm trầm phẫn nộ:

- Tình cảm giữa thiết kỵ chúng ta, há lại là loại hỗn trướng như ngươi có thể bắt chước được?! Không muốn báo thù cho huynh đệ, không hỏi di hài huynh đệ ở đâu, lại chỉ do đi tìm gian tế, ngươi cho rằng ngươi có thể làm tướng sĩ trong thiết kỵ?!

Ánh mắt người này từ từ tan ra, lẩm bẩm nói:

- Hóa ra... Là thế...

Vân Tiêu Dao nói:

- Người của chúng ta ở đâu?

Người này cười thảm một tiếng:

- Không nghĩ tới, Thiên Huyễn thư sinh như ta... Lại cứ vậy mà ngỏm ở đây...

Hắn có chút trào phúng nhìn Vân Tiêu Dao, hắc hắc nói:

- Về phần huynh đệ của các ngươi... Còn cần hỏi sao?

Vân Tiêu Dao nổi giận hét lớn một tiếng, một chưởng đập nát đầu kẻ gọi là Thiên Huyễn thư sinh!

Bốn phía, hơn năm mươi tên quan binh thiết kỵ cùng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ cùng bi thương.

Sưu sưu sư...

Kim quang lần nữa chớp động, lần này, có tới năm đao xuất hiện, mục tiêu trực chỉ năm người.

Năm người này vừa thấy kim quang hướng đến, đều rống to một tiếng, căn bản không cần chờ, lập tức nhao nhao chạy vội ra ngoài.

Hành tích đã lộ, không trốn thì chỉ có chờ chết thôi.

Bọn hắn vừa vọt lên, không biết tại sao, đồng thời quỷ dị ngừng lại giữa không trung. Tựa như có người dùng dây thừng trói chân lại, tiện tay kéo xuống một cái, sinh sinh kéo trở về.

Phương Mặc Phi đã sớm chuẩn bị, lập tức vọt lên, trường kiếm trong tay lần nữa phát huy hiệu quả, kiếm quang như phích lịch hoành không, phốc phốc phốc phốc... Năm cái đầu tuần tự rơi xuống.

Tình huống vừa hiện, đã có bảy tám tên không đợi Vân Tiêu Dao cùng thiết kỵ quân kiểm tra đối chiếu, đã lập tức bật nhảy ra ngoài, phóng tới không trung, đã đến nước này, bọn hắn cũng không dám chắc bản thân có lộ hay không, tuy nhiên chín người kia, có ai lại bình thường, trong đó càng có Thiên Huyễn thư sinh, thuật dịch dung của người này có thể nói ít có trên đời, thủ đoạn dịch dung có thể nói tựa thiên y, hoàn mỹ không tì vết, chí ít là bọn hắn cũng không nhìn ra sơ hở, thế mà vẫn bị phát hiện chém giết. Đương nhiên cũng không dám ôm tâm lý may mắn mà ở lại.

Nếu người ta đã không được, vậy bản thân ở lại đây, chẳng phải là muốn chết!

Bọn hắn vừa động, đám giả mạo ở nơi xa cũng nhao nhao hành động, ngay sau đó lại có mười hai tên chạy về bốn phía!

Vân Tiêu Dao thấy thế cũng không vội chặn đường kẻ trốn, mà lại hét dài một tiếng, âm chấn toàn trường.

Sau một tiếng hét này, bốn phương tám hướng tuôn ra vô số bóng mờ, cản lại đám người đang bỏ trốn trên không trung, xuất thủ chặn lại!

Người hiện thân ăn mặc thống nhất, tất cả đều mang một mặt nạ đồng xanh dữ tợn, âm trầm khủng bố dị thường, mà thủ đoạn cũng kinh khủng không kém, lộ rõ thế đại lực trầm, uy thế hãi nhiên, chỉ trong chốc lát, trong hai mươi người đào tẩu đã có mười bảy người bị chém như bổ dưa thái rau!

Đến tận đây, chỉ còn ba người cuối cùng ngoan cố chống lại.

Thực lực ba người này xác thực không thường, cho dù phải đối mặt với Thập Điện Diêm Quân vây công, cũng chỉ hơi chút hạ phong, vẫn công thủ đầy đủ, hoàn toàn không chút bối rối.

Vân Dương đứng trong bóng tối xem xét, không khỏi âm thầm nhíu mày, càng không chút do dự mà lần nữa nhập chiến!

Chuyện hôm nay, đã vượt qua mong muốn của hắn, Vân Dương thực sự không có thời gian chơi với mấy người này, tận sức nhanh chóng chấm dứt trận này thì hơn.

Gió nhẹ lại thổi, chầm chậm mà đến, hết thảy không có gì thay đổi.

Nhưng mà ba người đang chiến, lập tức cám thấy khác thường.

Rõ ràng bọn hắn đang đứng giữa không trung, nhưng giờ lại cảm thấy như đang đưa thân vào giữa biển rộng, toàn thân vô lực đứng yên. Tay chân cũng như bị sóng biển vô hình ảnh hưởng, lúc ra chiêu đều ẩn ẩn bị quấy nhiễu lôi kéo.

Chuyện quái dị liên tiếp xảy ra, khiến bọn hắn đã khó mà thoái mái phát huy.

Ngay lúc này, hai chân lại như bị người kéo lại, muốn động cũng khó khăn.

Tựa như đứng giữa đáy biển, bị rong biển cuốn chặt, trong lúc cấp bách nhìn lại, lại không thấy gì cả. Sợ hãi vận công bộc phát, lúc này mới lại cảm thấy cảm giác bị cuốn trên chân đã lại nhẹ nhàng như thường.

Mặc dù thoát được xiềng xích, nhưng trải qua một chút trì hoãn, trên người đã sớm thêm bảy tám vết thương, chiến lực không khỏi giảm xuống.

Càng có thể thấy được, đám người đối phương không hề bị quấy nhiễu kia ảnh hưởng.

Điều này, cũng mang ý nghĩa, quấy nhiễu kia là của đối phương, nếu không sao chỉ hiệu lực với bọn hắn?!

Ba người vừa vội vừa sợ, hét lớn một tiếng:

- Có chuyện gì vậy?!

Dưới tình thế cấp bách, lập tức thi triển tu vi cực hạn, liều mạng xông ra ngoài.

Nhưng mà Thập Điện Diêm Quân đã chiếm được thượng phong tuyệt đối, há có thể để ba người chạy mất, không chút né tránh mà triển khai thế công, thanh thế càng lớn hơn lúc trước.

Ba người càng đánh càng kinh, ngoại trừ thế công của Thập Điện Diêm Quân càng lúc càng lớn, càng có thể cảm giác được không trung càng lúc càng sền sệt, cảm giác khó chịu như bị chìm vào trong nước càng lúc càng rõ ràng, thậm chí... Hai chân cũng lại bị cuốn lấy!