Ta Đầu Thai Làm Một Tảng Đá Màu Hồng

Chương 5: Phiên ngoại - Hoàn toàn văn



[Phiên ngoại: Tề Lạc]

1.

Vô Uyên đạo trưởng nói, cần phải tìm một vật có thể trấn áp bốn phương mới có thể chứa đựng được hồn phách của một vị tướng.

Nghĩ tới nghĩ lui, trừ ngọc tỷ ra, có lẽ chỉ còn tượng sư tử trấn trạch thôi.

Kết quả, không biết đạo trưởng đã làm thế nào đưa hồn phách vào tảng đá kê dưới tượng sư tử.

Có lẽ Tề Ngọc đã nghe ngóng được chuyện ta tìm đạo sĩ, y cố ý lệnh cho ta tổ chức tiệc mừng thọ Thái hậu ở Cửu vương phủ, y muốn tới xem xem liệu thật sự có hiện tượng kỳ lạ nào không.

Đạo sĩ nói, đêm tiệc mừng thọ đó, Chu Văn Ý sẽ dần dần hoá hình người.

Thế nên ta đã cố ý chạm vào ly rượu của tỳ nữ đưa, làm ướt y phục rồi rời khỏi.

Từ cổng lớn đến hậu viện, mỗi nơi ta đều phải nhìn thật kĩ, ta sợ ta không phải người đầu tiên nhìn thấy nàng, hoặc Tề Ngọc gặp phải nàng.

Phía sau ngọn núi giả trong vườn hoa nhỏ, ta thấy nàng đang gặm chân giò heo. Tựa như một giấc mơ vậy, ta vừa cười vừa khóc như điên.

Ta nấp sau cây cột im lặng quan sát, nghĩ tới cảnh sau khi chế. t nàng bị phanh thây, trong bụng nàng toàn là rễ cây và sỏi đá.

Trái tim đau đớn như bị xuyên thủng.

Cho đến khi có tiếng bước chân từ xa, ta không thể không lên tiếng cắt ngang việc nàng hưởng thụ đồ ăn, nhưng ta nên nói gì bây giờ đây?

Ta quá căng thẳng, ta biết nàng không nhớ được gì hết, ta sợ nếu nói sự thật thì sẽ doạ nàng sợ, ta chỉ có thể giả vờ là mới gặp nàng lần đầu, đưa nàng đi chỗ khác.

May mà ta đứng ngược sáng, nàng không nhận ra ta vừa khóc, cũng không phát hiện ta lo lắng hồi hộp.

Vào tới phòng phụ, ta không nghĩ cũng không dám hôn nàng, ta chỉ muốn ôm nàng, ôm người con gái ta vẫn luôn yêu thương suốt nhiều năm.

Nhưng mà hình như ta đã dọa nàng sợ rồi, ta đã suy nghĩ suốt hai ngày, mới nghĩ ra cách làm thế nào để nàng đường hoàng đến gặp ta mỗi ngày.

Sau này, ta rủ nàng cùng đi đua ngựa, làm đèn lồ ng cho ta, cùng đi xem hội đèn, cùng đọc sách vẽ tranh. Những ngày tươi đẹp đó, trong ký ức lúc trước đều chỉ thuộc về Tề Ngọc, mà giờ đây những điều này đã có hình bóng của ta.

2.

Năm tuổi, lần đầu tiên ta gặp Chu Văn Ý. Lúc đó nàng đã quen biết Tề Ngọc được một năm rồi. Ta đã đến muộn một năm, nên trong mắt nàng chỉ có mình Tề Ngọc.

Ở trong cung, ai ai cũng tuân thủ quy củ, bốn bức tường bao quanh hoàng cung giống như một cái miệng đầy máu khổng lồ nuốt chửng người ta.

Tề Ngọc lớn lên ở một nơi thế này, chưa từng gặp cô gái nào cuốn hút và hoạt bát như vậy, tất nhiên là ta cũng thế.

Bị nàng hấp dẫn, đối với ta và Tề Ngọc mà nói, cứ như là định mệnh vậy.

Lúc đó ta nghĩ rằng, chị gái này thật tốt bụng, nàng mang đến rất nhiều món đồ chơi mà ở kinh thành chưa từng thấy bao giờ, kể chuyện cũng vô cùng sinh động và thú vị.

Không phải kiểu như mấy tình tiết trong sách truyện, vì ân cứu mạng mà nảy sinh tình yêu nọ kia. Ta đối với nàng, chính là từ tò mò đến hảo cảm, rồi mới sinh lòng yêu mến.

Ngày xuân ấm áp bên bờ hồ liễu rủ, nàng nở nụ cười rạng rỡ động lòng người với Tề Ngọc, nụ cười đó cũng chậm rãi in sâu vào tâm trí ta.

Cho đến khi ta phát hiện ra, đệm gối mà nàng tự tay làm bị Tề Ngọc sai nội thị vứt bỏ, ta đã lén nhặt về.

Đó là món đồ chính tay nàng tự làm, cũng là món đồ nàng chỉ làm vì Tề Ngọc, người khác làm gì có, ấy thế mà y chẳng biết trân trọng.

Sau này, mỗi lần nàng tặng cho Tề Ngọc những thứ như vậy, Tề Ngọc trước mặt thì dịu dàng nhận lấy, sau lưng lại ném đi, ta liền lụm về như kẻ trộm, cứ như thể làm thế sẽ lén lấy đi tình yêu của nàng vậy.

Cơ mà hành động của ta lại bị Tề Ngọc phát hiện ra, hắn trịch thượng cười nhạo ta:

- Cô (*) bố thí cho ngươi, ngươi mới được lấy.

(*) Thái tử tự xưng

Lúc đó y đã được lập làm Thái tử rồi, trước khi làm thái tử, y muốn cưới Chu Văn Ý, nhưng sau khi được lập làm Thái tử, hắn lại có lựa chọn khác tốt hơn.

Y chẳng kiêng nể gì mà chà đạp tình cảm chân thành của nàng, lại sợ ta lắm miệng nói linh tinh với nàng làm hỏng việc. Vì thế ngày đó đi đua ngựa, y bỏ ta lại trong núi.

Ta là một hoàng tử không được yêu thích, cũng không có mẫu phi. Trong cái đêm không trăng gió lộng mà ta tưởng mình chế. t chắc rồi, Chu Vãn Ý phi ngựa tới, tựa như tiên nữ giáng trần.

Sau này An Dương quận chúa nhắc lại chuyện đó, nói rằng khi ấy Chu Vãn Ý phát hiện ra ta không cùng theo họ ra khỏi trường đua ngựa, nàng nhất quyết báo lên phụ hoàng, dẫn cấm quân lùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm.

Từ đó về sau, ta nhận thức được sự chênh lệch quyền lực giữa ta và Tề Ngọc, ta quyết định cạnh tranh với y.

Sau khi nàng theo cha xuất chinh, ta dỗ dành phụ hoàng phong vương lập phủ cho ta ngay khi ông đang hấp hối. Địa điểm ăn chơi nổi tiếng nhất kinh thành - Vạn Hoa lâu, chủ nhân phía sau chính là ta.

Ta dựa vào nó để thu thập và truyền thông tin, ta muốn kinh thành này đều nằm dưới tai mắt của mình.

3.

Ta cứ tự lừa mình dối người, hưởng thụ việc nàng không còn nhớ gì, cho đến khi đưa nàng tới Phẩm Trân lâu ăn cơm, gặp An Dương quận chúa ở dưới lầu lên tiếng bênh vực nàng.

Ta đã nói với nàng ta chân tướng sự việc, rủ nàng ta cùng hợp tác mưu phản.

Hơn nữa tình hình của Chu Văn Ý không thể đợi được nữa, thời gian nàng ngủ ngày càng dài hơn, nếu còn chưa lấy được bùa đổi mạng, nàng vẫn sẽ phải chế. t.

Trước khi đưa nàng đến gặp Vô Uyên đạo trưởng một đêm, ta dụ nàng uống rượu say, rồi hỏi nàng “Có muốn thử thích ta không?”.

Đừng thích Tề Ngọc nữa, thử thích Tề Lạc có được không?

Câu hỏi này đã được ta giấu kín trong lòng từ năm nàng cập kê, cuối cùng, nhân lúc đêm tối mịt mù, cơn say mông lung, nói ra thành lời.

Đêm đó, ta đã được nếm loại rượu ngọt ngào nhất trong đời.

4.

Vô Uyên đạo trưởng nhắc nhở ta, một khi lá bùa đã ở trên người nàng, chúng ta sẽ chỉ còn bốn mươi chín ngày để sống cùng nhau.

Bốn mươi chín ngày để đổi cho nàng một đời trường thọ bình an, vô cùng đáng giá, ta hoàn toàn vừa lòng thoả ý.

Ta đã sắp xếp ổn thỏa cho khoảng thời gian chưa đầy năm mươi ngày. Những ngày nào dùng để mưu phản báo thù cho nàng, ngày nào dùng để chỉnh đốn việc triều chính, ngày nào cùng nàng ở bên nhau, ở bên nhau rồi thì làm những gì.

Thời gian ở bên nàng, ta không muốn lãng phí một giây phút nào.

Trong hơn bốn mươi đêm đó, ta đã viết vô số bức thư để đối phó.

Chờ đến lúc nàng tới Giang Nam, những bức thư này cách một khoảng thời gian sẽ được gửi cho nàng, cho đến khi nàng nhận ra ta vẫn luôn không xuất hiện, liền coi ta là kẻ phản bội mà ném ra sau đầu.

Nhìn xe ngựa của nàng đi Giang Nam càng ngày càng xa, ta từng bước một hướng về hoàng cung, lực bất tòng tâm.

Chiếu chỉ minh oan cho nàng còn chưa được ban bố, ta phải thúc giục trước khi mặt trời lặn.

Đây là điều cuối cùng ta có thể làm cho nàng.



[Phiên ngoại: Tề Ngọc]

Mẫu phi của Tề Ngọc từng là người phụ nữ được hoàng đế sủng ái nhất. Ngày bà ấy bị treo cổ, Tề Ngọc quỳ bên ngoài Nghị Chính điện xin hoàng đế khai ân.

Hoàng đế không những không tha mà còn lôi y đến tận mắt chứng kiến cảnh mẫu phi y bị treo cổ.

Tề Ngọc sợ đến mức toàn thân run rẩy, y hỏi hoàng đế:

- Phụ hoàng, mẫu phi không phải là người phụ nữ mà ngài yêu nhất sao? Vì cớ gì mà ngài muốn giế. t người phụ nữ ngài yêu thương nhất? Phụ hoàng, sau này nhi thần lớn lên, cũng sẽ giế. t người con gái mình yêu nhất sao?

Hoàng đế không trả lời.

Đó là một tấn bi kịch tranh chấp giữa các đảng phái tiền triều liên lụy đến hậu cung.

Vì để đàn áp nhà mẹ đẻ của mẫu phi Tề Ngọc đang ngày càng hống hách kiêu căng, mẫu phi của Tề Lạc trong lúc đang ngắm hoa tại ngự hoa viên thì rơi xuống nước mà chế t, có nội thị làm chứng, là mẫu phi của Tề Ngọc đẩy.

Có thật là do bà ấy đẩy không? Hai vị phi tử đều đã mất, chế. t không đối chứng, để lại hai đứa trẻ, đã sớm hận nhau đến tận xương tủy.

Hoàng hậu không có con trai, Tề Ngọc là con trưởng, y lên ngôi là đương nhiên.

Sau này, khi y chọn người và dùng người, so với việc thích hay không thích, y chỉ quan tâm xem người đó có lợi gì với mình không.

Người ở vị trí càng cao thì càng cô đơn, Tề Ngọc đã gần hiểu được người cha đã khuất của mình.

Lương thành thất thủ, Chu Văn Ý mất tại Lương thành.

Khi y nghe xong tin báo, y chợt nhớ lại những gì mình đã hỏi phụ hoàng vào ngày mẫu phi qua đời.

“Sau này nhi thần lớn lên, cũng sẽ giế. t người con gái mình yêu nhất sao?”

— KẾT THÚC —