Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 230: – Bố Cục (2).



.

Ngay lập tức không gian thần thức Minh rung động, phạm vi cũng bị thu nhỏ lại, nhưng vấn đề là trước đó cậu bị trừ 375 điểm thần thức, khiến thần thức chỉ còn 907 điểm, vừa đủ bao quanh bên ngoài đám Cổ Văn Bia một khoảng.

Bây giờ khi trực tiếp trừ thêm 250 điểm thần thức nữa, tương ứng vì khấu trừ 250 điểm quỹ tích để làm đầy 100 điểm pháp nguyên.

Khiến không gian thần thức lại bị thu hẹp 250 mét nữa, nhưng vấn đề là khi phạm vi không gian thần thức vừa thu hẹp đến vùng cắm Cổ Văn Bia nó liền dừng lại, ở khoảng 800 mét, liền không thể cưỡng ép thu nhỏ không gian hơn nữa, bị Cổ Văn Bia ngăn lại.

Giống như ‘trò chơi’ kẹt ‘bug’, Cấu Trúc lại xuất hiện ‘lỗ hổng’.

Mà ngay khi pháp nguyên của Minh đầy 100 điểm.

Thì nó cũng đồng thời khiến cho Nguyên Thạch to ra 1000 mét, lại làm cho không gian thần thức nới rộng ra 1050 mét, mà Thần Đàn bên dưới Nguyên Thạch cũng theo đó nới rộng ra 1000 mét bằng Nguyên Thạch.

Năm mươi mét dôi ra kia trong không gian thần thức chính là 50 mét phạm vi cắm Cổ Văn Bia.

Đột ngột lúc này, Cấu Trúc vang lên thông báo.

< Rzzzgggg >

[ Ký chủ đạt đúng chuẩn tu vi Nguyên Thạch Thần Đàn ]

[ Do ký chủ tu luyện theo hệ thống Tu Thần Giả, nên khi đạt đến đúng chuẩn tu vi Nguyên Thạch Thần Đàn, Thần Thức tự động tăng lên thêm 1000 điểm, nhưng khấu trừ 150 điểm Thần Thức lúc nãy chưa thể thu về từ ký chủ, vậy tổng lại ký chủ được tăng lên 850 điểm Thần Thức ]

[ Ký chủ đạt đúng chuẩn tu vi Nguyên Thạch Thần Đàn được tặng 1000 điểm vào quỹ tích, tương ứng 1000 điểm vào Sinh Mệnh, Thần Thức, cùng Năng Lượng Cấu Trúc ]

[ Tất cả những ảnh hưởng tác động tương quan đã cập nhật vào Cấu Trúc ]

Minh nghe thông báo liền hiểu được việc tại sao lúc cậu đạt được điểm pháp nguyên 63 điểm đã là hơn mức pháp nguyên của tu sĩ tu Thần giả tu vi Nguyên Thạch Thần Đàn nhất tinh, mà cậu không được cộng điểm thưởng, cũng không phát sinh biến chuyển thăng hoa gì.

Ra là do trong yêu cầu của Cấu Trúc, phải mức pháp nguyên 100 điểm mới có thể đúng chuẩn tu vi Nguyên Thạch Thần Đàn, mới được thăng hoa và cộng thêm điểm.



Thế là Minh nhìn không gian thần thức mình lại nới rộng ra thêm 1850 mét nữa, tổng thể đạt đến 2900 mét; đã hơn gấp đôi so với phạm vi thần thức ban đầu trước khi khấu trừ điểm quỹ tích.

Cũng là càng cảm nhận được bản thân mình có thể nhận ra sự liên kết của Nguyên Thạch với năng lượng bên ngoài trời đất càng thêm chặt chẽ.

Minh nhìn ông lão vẫn bình thản tủm tỉm mỉm cười nhìn cậu ở bên ngoài, lại ‘lờ mờ’ có một cảm giác, là hiển nhiên là ông lão có thể biết được việc giải tỏa hoàn toàn hình thái đũa phép, sẽ không làm cậu tổn thất, mà ngược lại còn giúp cậu tăng thêm điểm như lúc này.

Lại quan sát Thần Đàn trong thần thức, thấy 3 viên thủy tinh còn lại khảm quanh Thần Đàn cũng đã trở thành thực thể, cùng dạng như của Nguyên Thạch.

Mà bên ngoài cây đũa phép trong tay Minh cũng lần lượt dần hiện thêm 3 vân xoáy tròn trên thân đũa chạy dài lên phía đầu đũa, xếp thành một đường thẳng từ đầu đũa tới thân đũa vô cùng kỳ lạ.

Đột nhiên, ngay khi vân tròn thứ 10 thành hình, nó kích phát cây đũa phép trong tay Minh sáng lên.

Minh nhìn ra được chữ cổ văn bên trong cây đũa ngay khi 10 xoáy tròn thành hình, cũng đã ghi lại trong chức năng Cổ Văn Thư Tịch.

Liền ngay khi ánh sáng bao quanh cây đũa biến mất, cây đũa hiện ra hình thái ‘nguyên bản’ của nó.

Cây đũa trở lại là một khúc gỗ dài, thân tròn, kích thước giống y như lúc mà cụ Ollivander vừa mới lấy nó xuống từ trên bảng hiệu đưa cho Minh vậy, xem ra phải tầm chừng hơn nửa mét.

Nhưng mà hiện trông qua nó cũng có chút đổi khác, 4 lõi bên trong của cây đũa bây giờ đã nhô ra phần thân tròn của khúc gỗ, tạo thành những đường vân nổi cuộn xoắn, vặn vẹo suốt chiều dài khúc gỗ từ đầu đến đuôi.

Còn 10 điểm xoáy lúc trước thì biến thành 10 cái khoanh tròn, chạy dọc toàn thân khúc gỗ.

Không hiểu sao Minh nhìn khúc gỗ dài hơn nửa mét trong tay, lại thấy có chút quen quen, như thể làm cậu liên tưởng đến cái gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra.

Làm bản thân thắc mắc vô cùng.

Lúc này lại nghe tiếng ông cụ vang lên.

“Rất tốt, quả đúng là vậy, được rồi, bây giờ, lão có thể hoàn thành bước cuối cùng rồi..”



Nói xong, ông lão giơ tay về phía chiếc nhẫn trên tay Minh, chỉ thấy ngay lập tức hòn đá đỏ trên chiếc nhẫn bỗng thoát ly ra khỏi chiếc nhẫn, bay lên trôi nổi giữa không trung.

Ông lão lại chỉ tay lần nữa, khúc gỗ trên tay Minh cũng bay ra khỏi tay cậu, trôi về phía viên đá đỏ.

Ông bắt đầu lầm bầm trong miệng, tay bắt pháp ấn, những thủ thế phức tạp vô cùng, xong rồi mới chỉ về viên đá đỏ.

Tức khắc viên đá đỏ bùng lên một ngọn lửa đỏ thẫm, nhiệt độ cao vô cùng, may mắn là ông lão đã khống chế phạm vi ảnh hưởng của ngọn lửa, nên là cả Minh lẫn đồ đạc trong căn phòng đều không sao.

Tuy chỉ thông qua trải nghiệm tích tắc, mà cậu đã cảm thấy ngọn lửa này không hề tầm thường, thậm chí nói là vô cùng bá đạo.

Viên đá đỏ trở thành nhiên liệu cho ngọn lửa cháy bừng lên, nó nhanh chóng hòa tan khúc gỗ trôi nổi bên trên nó.

Ông lão lại vận thủ ấn, niệm pháp quyết chỉ về khúc gỗ, chỉ thấy quái lạ cùng quen thuộc một màn xảy ra.

Thân đũa hòa tan trước tiên, biến thành một khối năng lượng mang thuộc tính Mộc, 4 sợi lõi cũng phân tách ra hòa tan thành 4 loại năng lượng thuộc tính, tương ứng Hỏa, Thổ, Kim và Thủy.

Sau đó, viên đá đỏ ngừng cháy, lúc này nó đã bị thiêu đốt đi lớp vỏ bên ngoài, chỉ thấy bên trong còn lại một khối rất nhỏ, không biết bằng gì, nhưng lại khiến Minh cảm giác thân cận vô cùng.

Ông lão đánh pháp quyết vào ‘khối nhỏ’ đó, rồi bỗng dưng nó tạo ra một hấp lực, thu hút 5 loại năng lượng thuộc tính ngũ hành đang trôi nổi bên trên, dung nhập vào nó, rồi nhanh chóng tạo ra một khối sáng vằn vệt năm màu.

Không ngừng lại, ông lão lại đánh pháp quyết, đẩy khối sáng 5 màu mới tạo thành bay vào giữa ngực Minh, dung hợp cùng với khối sáng của sinh mệnh thần bí kia.

Ngay lập tức, cả hai giống như cộng hưởng, phát ra xung chấn, rung động từ từ trùng khớp với nhau, rồi dần dần cả hai khối sáng hòa vào làm một.

Đến đây, ông lão mới thở phào ra một hơi, mà cả người ông cũng trở nên nhàn nhạt, có thể thấy đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, khiến tia thần thức của ông lão có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Ông lão nhìn Minh, trịnh trọng chắp tay, cúi người, vái cậu một vái thật sâu, vừa vái vừa nói.

“Lão cảm ơn cậu sẽ giải thoát được ‘nỗi khổ’ bấy lâu nay của cháu gái lão, ân tình này, lão vĩnh viễn mang ơn cậu.”



Lời nói vừa dứt, cũng là lúc tia thần thức của ông lão cũng đã tiêu tán hết năng lượng còn sót lại, tan biến hoàn toàn vào hư không..

Mãi đến khi không còn sót lại dấu tích tồn tại nào của thần thức ông lão, mà chiếc nhẫn trên tay Minh mất đi viên đá đỏ, cũng khiến cho phần thân kim loại của chiếc nhẫn nhanh chóng hóa thành tro tàn, bay tản mát lên không trung.

Minh vẫn còn bồi hồi lặng im tại chỗ.

Những điều vừa trải qua, khiến cậu chấn động vô cùng, cũng khiến đầu óc suy diễn liên tục những khả năng.., chỉ là do kỹ năng bị động Thiền Định tác dụng, nên cậu lúc này nhìn qua vô cùng bình tĩnh, không có biểu hiện thất thố gì.

Qua trải nghiệm kỹ năng Thiền Định, cậu cũng liền hiểu, đó giờ bản thân có thể một phần ung dung ‘bình tĩnh’ giải quyết những tình thế khẩn cấp, đều là do tác động của kỹ năng bị động Điềm Tĩnh trước đó.

Đắm chìm trong suy tư một lúc, Minh mới bừng tỉnh.

Hiện tại tuy mọi thứ vẫn còn ‘mờ mịt’, nhưng chí ít cậu đã xác định được, mọi thứ diễn ra không phải ‘ngẫu nhiên’, cùng với là cũng có ‘manh mối’ để lần tìm ra được ‘dấu vết’ tiếp theo.

Cho nên liền đặt xuống ‘khúc mắc’ trong lòng, tập trung vào tình huống bản thân hiện tại.

Qua nội thị xem xét, thì khối ‘kết tinh’ nhỏ kia ngay khi đi vào trong khối sáng ngũ hành trong ngực cậu, nó liền chiếm vị trí trung tâm, rồi luồng ‘sinh mệnh’ thần bí kia cũng dung nhập vào bên trong nó.

Ngay khi khối kết tinh có được sinh mệnh khí tức, nó liền điên cuồng hấp thu ngũ hành linh lực để thực thể hóa bản thân, dần dần biến thành một dạng ‘vật thể’ mà minh xem qua rất giống với Nội Hạch của yêu thú.

Ngay khi nó thành hình dạng tương tự Nội Hạch, liền điều động ngũ hành năng lượng còn lại tiến hành hóa hình.

Minh vẫn tiếp tục lặng im quan sát, vì lúc này cậu đã không làm gì hơn được nữa.

Thời gian dần dần trôi qua..

truyện siêu hay :