Sinh Hoạt Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng

Chương 55



Hai người sau khi trò chuyện trong chốc lát, Lục Hòa Ngọc nói với Chung Cảnh Tri "Trong khoảng thời gian này anh liền không cần đến đây, để tránh bọn họ cảm thấy không được tự nhiên."

Đối với việc này, Chung Cảnh Tri không đáp ứng cũng phải đáp ứng, bọn họ là ba cô gái, anh là một người đàn ông đi theo làm cái gì.

"Được rồi, khi nào em rảnh sẽ cùng anh liên hệ." Lục Hòa Ngọc duỗi tay vỗ vỗ cánh tay anh nói.

"Chỉ có như vậy thôi sao?" Chung Cảnh Tri ngữ điệu không hài lòng, luôn cảm thấy mình đây là dùng xong liền bị vứt.

Lục Hòa Ngọc liếc nhìn trái phải một chút, thấy không có ai liền nhón chân hôn một cái trên gương mặt của anh, tiếp theo lui về phía sau một bước nói "Được rồi, trở về đi."

Chung Cảnh Tri sờ sờ vị trí được cô hôn lên, chậc một tiếng nói "Thật có lệ."

"Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Lục Hòa Ngọc trừng mắt, này nha đúng là không thể dung túng được, không hề để ý đến anh nữa xoay người vào nhà đóng cửa lại đem anh ngăn cách ở bên ngoài.

"Đi thật rồi sao?" Cao Ninh vừa thấy Lục Hòa Ngọc tiến vào, hỏi.

"Ừ." Lục Hòa Ngọc gật đầu, nói với các cô "Các cậu đi rửa mặt chải đầu một chút trước đi, cả ngày cũng chưa nghỉ ngơi chắc hẳn là mệt mỏi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."

Lục Hòa Ngọc vừa nói như vậy, Cao Ninh hai người thật đúng là cảm thấy có chút mỏi mệt, cũng không nói cái gì nữa liền thay phiên nhau đi rửa mặt chải đầu.

Chờ sau khi sửa soạn xong, ba người tụ tập lại một chỗ bắt đầu rồi nằm nói, đối với việc này, không nói Lục Hòa Ngọc, chính là Cao Ninh, Diệp Hàm hai người cũng chưa từng thử qua, cảm thấy rất mới mẻ, vẫn luôn nói chuyện như vậy cho tới đêm khuya cũng không biết mấy giờ mới nặng nề ngủ.

7 giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Lục Hòa Ngọc liền đã tỉnh, nhìn hai người còn đang ngủ, hai chân đi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, lười nhác vươn vai nhìn di động đặt trên bàn trà ở phòng khách một chút, thấy trên đó xuất hiện thông báo của tin nhắn, là Chung Cảnh Tri từ 6 giờ 50 gửi lại đây.

Cô vừa mở di động ra liền đã thấy, nhịn không được cười, không thể tưởng được anh lại hiền huệ như vậy, thế nhưng vừa sáng sớm đã thức dậy làm bữa sáng cho bọn họ, sau khi trả lời anh cô liền đi rửa mặt thay quần áo.

Cao Ninh hai người còn không có rời giường, Lục Hòa Ngọc liền đến ngôi nhà Chung Cảnh Tri ở đối diện lấy bữa sáng.

"Chào buổi sáng Chung tiên sinh." Đại khái Chung Cảnh Tri thấy được tin nhắn trả lời của cô, cửa cũng không có khóa, vào nhà không thấy được người, khi đi tìm thì nhìn thấy anh đang bận rộn ở trong phòng bếp.

"Chào buổi sáng." Chung Cảnh Tri đang thái hành quay đầu lại mỉm cười nói.

"Có gì cần em hỗ trợ sao?" Lục Hòa Ngọc đi vào phòng bếp, nhìn thấy một cái nồi đang nấu cái gì đó, còn có một cái nồi niêu phỏng chừng là đang nấu cháo.

"Em lấy cái muỗng quấy cháo một chút, chỉnh lửa nhỏ để ninh cháo." Chung Cảnh Tri ừ một tiếng nói.

"Hôm nay là thứ hai, anh cần phải đi về để họp đi?" Lục Hòa Ngọc hỏi.

"Ừ, 9 giờ mới có hội nghị, không vội." Chung Cảnh Tri thái hành xong liền đặt sang một bên, sau đó liền đi làm nước sốt.

"Vậy sao lại dậy sớm như vậy, tối hôm qua không ngủ ngon sao?" Lục Hòa Ngọc một bên quấy một bên nói.

"Đây là đồng hồ sinh học của anh, anh thấy em cũng không giống như đã ngủ ngon, tối hôm qua ngủ đã thức khuya đi?" Chung Cảnh Tri thấy cô trộm ngáp, liền biết các cô khẳng định đã nói chuyện đến khuya.

"Còn tốt, giữa trưa em ngủ bù một chút là được, nhưng thật ra thực vất vả cho anh, dậy sớm như vậy để làm bữa sáng." Lục Hòa Ngọc cười nói.

"Có khen thưởng hay không?" Chung Cảnh Tri chớp mắt hỏi.

"Anh suy nghĩ nhiều quá." Lục Hòa Ngọc bĩu môi, da mặt của anh thật đúng là càng ngày càng dày.

"Nghĩ cũng không được sao?"

"Vậy anh liền nghĩ đi."

"..."

Chung Cảnh Tri bại trận, đương nhiên cũng không có biện pháp với cô.

Chờ sau khi dùng bữa sáng xong, Lục Hòa Ngọc bồi anh cùng ăn bữa sáng, chờ sau khi Chung Cảnh Tri đi làm, cô mới đem bữa sáng đã nấu tốt đều mang về nhà chờ Cao Ninh cùng Diệp Hàm hai người tỉnh lại ăn.

Bởi vì bọn họ đến đây nên Lục Hòa Ngọc ngày hôm qua cũng đã gửi tin nhắn nói cho Hà Hoán rằng cô hôm nay sẽ không đi đến phòng làm việc, liền tính ở trong nhà giết thời gian làm chút việc.

Kết quả, cô một bên gõ code một bên chờ bọn họ rời giường, vẫn luôn chờ đến 9 giờ rưỡi cũng không thấy bọn họ thức dậy, Lục Hòa Ngọc nghĩ đến Cao Ninh lát nữa còn phải về nhà ông ngoại liền đứng dậy đánh thức các cô.

"Hòa Ngọc, cậu sao lại dậy sớm như vậy a, không buồn ngủ sao?" Cao Ninh đánh ngáp một cái hỏi.

"Tớ đã quen dậy sớm, giữa trưa lại ngủ thêm một chút là được, lát nữa không phải cậu phải về nhà ông ngoại sao, mau rời giường ăn bữa sáng đi." Lục Hòa Ngọc nhìn cô vẫn như cũ ôm chăn ở trên giường lăn lộn, nhịn không được cười.

"Còn tớ thì không cần thức dậy đi? Hôm nay không có việc gì nên có thể ngủ thêm một chút." Diệp Hàm ăn vạ không nghĩ thức dậy.

"Dù sao cũng phải ăn sáng, mau rời giường, bằng không tớ sẽ phải cù lét cậu." Lục Hòa Ngọc nhìn hai người bộ dáng chơi xấu có chút vô ngữ.

"Dậy đây, dậy đây." Diệp Hàm làm một cái cá chép lộn mình liền dậy, nhanh đến mức làm Lục Hòa Ngọc chậc lưỡi.

Cao Ninh thật dài một hơi, nói "Thật bội phục cậu có thể thức dậy sớm như vậy."

"Cậu còn nói muốn đi đâu đó chơi mà còn thích ngủ nướng như vậy, thời gian một ngày đẹp như vậy liền lãng phí ở trên giường rồi." Lục Hòa Ngọc nhìn cô vừa bực mình vừa buồn cười, tối hôm qua còn nói mỗi ngày dậy sớm đi đây, đi đó, kết quả mới ngày đầu tiên liền đã ngủ nướng.

Đem các cô đều đánh thức, bữa sáng đương nhiên vẫn còn nóng, Lục Hòa Ngọc liền tiếp tục vội chuyện của chính mình.

Bất quá, Cao Ninh mới vừa ăn xong bữa sáng, điện thoại của cô liền vang lên, là tài xế ở nhà ông ngoại đang ở dưới lầu chờ cô.

"Tớ đi trước, các cậu cứ đi chơi trước đi, tớ đến lúc đó lại gọi điện thoại cho các cậu." Cao Ninh cầm lấy túi xách, vẫy vẫy tay liền đi rồi.

"Cậu hôm nay muốn đi dạo, vẫn là muốn đi đâu đó vẽ phong cảnh? Tớ sẽ làm người hướng dẫn của cậu." Lục Hòa Ngọc đem máy tính đặt tới một bên đi hỏi Diệp Hàm.

"Đi vẽ phong cảnh đi, tớ sợ lúc nữa đi chơi rồi sẽ không muốn đi vẽ nữa." Diệp Hàm lập tức nói tiếp.

"Đi đến rừng lá phong thì sao?" Lục Hòa Ngọc hỏi.

"Có thể, kỳ thật tớ càng muốn đi Họa gia thôn." Diệp Hàm cười ha hả mà nói.

".. Họa gia thôn cách thủ đô khá xa đó." Lục Hòa Ngọc không còn lời gì để nói.

"Tớ chỉ nói vậy mà thôi, tớ chỉ là nhìn đến học tỷ khoa tớ đi Họa gia thôn vẽ, bức họa kia còn dành được giải đặc biệt cả nước vì thế làm tớ muốn đến xem thử nhưng lần đó chị ấy còn kém chút nữa là đem mạng đều ném, bởi vì không quen thuộc lộ hình nên từ vách núi rơi xuống, may mắn có người phát hiện cứu trở về." Diệp Hàm thở dài nói, nếu người nhà cô không hiểu rõ dưới tình huống lại cho rằng Lục Hòa Ngọc mang cô đi, không chừng người nhà sẽ giận chó đánh mèo với Lục Hòa Ngọc.

"Vậy cậu vẫn là không cần đi, tớ thấy rừng lá phong khá tốt." Lục Hòa Ngọc vừa nghe xong liền nhanh chóng nói, cô chưa đi qua Họa gia thôn lần nào, còn tưởng rằng Họa gia thôn là một cái thôn cổ kính, không nghĩ tới còn có vách núi.

"Phốc, nhìn cậu lo lắng kìa, yên tâm đi, tớ rất giữ gìn mạng sống của mình." Diệp Hàm xem dáng vẻ khẩn trương của cô, nhịn không được cười, mang lên giá vẽ liền đi theo ra cửa.

Lục Hòa Ngọc tự nhiên cũng mang theo laptop, rốt cuộc thời gian vẽ phong cảnh khá dài, cô cũng không có khả năng vẫn luôn chờ, cái gì cũng không làm.

Rừng lá phong cũng không phải rất xa, ngồi xe buýt nửa giờ liền đến, tuy rằng thời tiết thực nóng bức nhưng sau khi tới rừng lá phong liền cảm nhận được dưới bóng cây mát mẻ, thực thoải mái.

Đại khái là do nghỉ hè và cũng không phải ngày thường, người đi lại vẫn là rất nhiều, Lục Hòa Ngọc hai người tìm một hồi lâu mới tìm được một chỗ.

"Cho rằng không phải ngày thứ bảy người hẳn là sẽ không quá nhiều, không nghĩ tới vẫn là nhiều như vậy." Diệp Hàm một bên sửa sang lại một bên nói.

"Đây là nghỉ hè, khẳng định là nhiều người." Lục Hòa Ngọc cầm di động chụp mấy tấm hình của Diệp Hàm, sau đó liền chia sẻ cho Cao Ninh xem.

"Nếu không tớ cũng chụp cho cậu một bức?" Diệp Hàm cười hỏi.

"Thôi đi, cậu vẽ của cậu đi, tớ ở một bên làm việc chờ cậu." Lục Hòa Ngọc xua xua tay, cô cũng không thích chụp ảnh gì đó.

Diệp Hàm hiểu rõ, xem qua di động của Lục Hòa Ngọc sẽ biết, ảnh chụp bên trong hoặc là hoa lá, hoặc chính là góc đường phong cảnh, ảnh chụp của cô, trừ bỏ cái lần cùng Cao Ninh đi leo trường thành ra thì thật sự không có cái nào nữa.

Hai người từng người làm chuyện của mình, lại không biết chính mình lại trở thành phong cảnh trong mắt người khác, bị một người nhiếp ảnh gia đem một màn này chụp xuống.

Lục Hòa Ngọc ở lúc sắp hoàn thành công việc của mình, lại đột nhiên bị một thanh âm cà lơ phất phơ làm gián đoạn.

"Này, em gái nhỏ vẽ cũng không tồi, cũng vẽ cho ca ca một bức thế nào?"

Lục Hòa Ngọc vừa lúc ngẩng đầu, không xem còn tốt, vừa thấy tức khắc cảm thấy giận dữ, đem máy tính ' bang ' khép lại, đứng lên, tiến vài bước liền đá vào mông người đàn ông đang đùa giỡn Diệp Hàm kia.

"Đi cùng anh đi, ca ca mang em.. Tao X! Cái đứa nào vậy?" Người đàn ông duỗi tay liền muốn sờ soạng một chút, còn muốn giữ chặt Diệp Hàm, lại không dự đoán được có người từ sau lưng đá lại đây, tức khắc ngã giống cẩu gặm phân.

"Không sao, không sao." Lục Hòa Ngọc vội ôm lấy Diệp Hàm đang bối rối chưa lấy lại tinh thần, không khỏi có chút áy náy, vừa rồi như thế nào không chú ý một chút.

"Chậc, đủ cay, ca ca thích!" Người đàn ông bò dậy nhổ ra vài ngọn cỏ, nhìn đến vẫn là một nữ sinh, lại xem hai người đều là hai cô gái yếu đuối, tức khắc lang quang bắn ra bốn phía.

Lục Hòa Ngọc đem Diệp Hàm kéo đến phía sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương nói "Vậy để xem mày có cái mạng này hay không đã."

"Các em hôm nay một cái đều đừng nghĩ chạy." Người đàn ông bị cô nhìn như vậy, tức khắc cảm thấy kinh hãi một chút, nhưng lại nghĩ lại ba em gái lúc trước ở trong tay gã ta cũng chưa thể chạy thoát, gã ta cũng không tin hai cô gái này có thể thoát được.

Xoa tay một chút, người đàn ông từ túi quần đằng sau của gã móc ra một cái dây thừng, trong miệng hừ lạnh vài tiếng, liền muốn tiến lên đem Lục Hòa Ngọc hai người trói lại.

Lục Hòa Ngọc vừa thấy gã ta lấy ra dây thừng liền tức khắc kinh ngạc một chút nhưng ánh mắt đảo qua đến giá vẽ cỉa Diệp Hàm, nhanh chóng cầm lấy liền đánh mạnh vào người gã ta, lại hướng về phía Diệp Hàm hô một tiếng "Đem máy tính lấy lại đây đập anh ta!"

Diệp Hàm bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn đến Lục Hòa Ngọc lấy giá vẽ đánh người nọ, tức khắc cũng có dũng khí, thật sự đưa hai tay bắt lấy máy tính liền tiến lên đập mạnh vào người đàn ông.

Người đàn ông vốn đang nghĩ chỉ là hai cô gái yếu đuối mà thôi, bị gã ta dọa sợ khẳng định sẽ bị dọa ngốc không biết phản kháng, lại không nghĩ rằng hai người này cư nhiên phản kích, còn lấy giá vẽ, máy tính tới đánh!

Khi gã ta bị đánh trúng trong nháy mắt liền có chút chưa phản ứng lại, còn liên tục bị đánh, gã ta duỗi tay đi chắn, nhưng cánh tay gã ta sao có thể chống đỡ được cơn đau đớn từ tấm ván gỗ này đó đánh tới thân thể? Đau đến ngao ngao kêu cứu mạng.

Vốn dĩ địa phương có chút hẻo lánh, nhưng bởi vì gã ta tru lên, dẫn tới các du khách khác, vừa thấy hai cô gái đánh một người đàn ông, hơn nữa nhìn đến gã đàn ông ăn mặc đáng khinh như vậy, vừa thấy liền không phải người tốt, tức khắc liền có người báo cảnh sát.

Còn có người hô "Cô gái, các cô không cần sợ, chúng tôi đã báo cảnh sát."

Người đàn ông vừa nghe có người báo cảnh sát, tức khắc cảm thấy không ổn liền muốn chạy trốn nhưng hai nam sinh trong đó đã nhìn ra ý nghĩ của gã, tức khắc liền tiến lên đem gã đè ở trên mặt đất, Lục Hòa Ngọc cùng Diệp Hàm mới hơi hơi thở dốc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hướng bọn họ nói lời cảm ơn.

Mà người đàn ông bị áp đảo trên mặt đất thì giãy giụa miệng phun ra những lời ô uế mắng.

Lục Hòa Ngọc nghe liền cảm thấy chói tai, bạo lực trong xương cốt bị kích phát liền đem trong tay bàn vẽ hướng về mặt gã đập tới, tức khắc bên tai thanh tịnh.

Hai nam sinh nhìn đến động tác của Lục Hòa Ngọc, trong đầu đều có một ý niệm chính là, động tác này thật soái!