Trước kia, ba người có việc cùng làm, có đồ gì ngon cũng chia nhau ăn, ngộ nhỡ một người bệnh mệt, hai người còn lại sẽ tự động làm giúp.
Trước nay chưa từng xảy ra những chuyện tranh cãi, tính toán.
Nhưng tất cả đã thay đổi sau khi Thuần được phu nhân chọn làm quản lí nhà kho.
Chị Bân vui thay cho cô bé, Thuần là người có bản lĩnh nhất trong ba người, nghe nói từng học đại học, là người giỏi tính sổ sách, được phu nhân để mắt đến, trọng dụng cũng coi như thoát khổ rồi.
Nhưng Tương Tú lại không vui, cả ngày cứ tìm cớ nói cạnh nói khóe, rất khó chịu.
Thuần nghĩ tới tình cảm của cả ba người bấy lâu, nên vẫn giữ trong lòng không nói.
Bởi vì cũng được coi là thăng chức, nên được chuyển chỗ ở, nhà họ An từ trước đến nay cấp bậc phân chia rất rõ ràng, giữ chủ và người hầu lại càng rõ ràng hơn nữa.
Ai biết Tương Tú nổi khùng đứng dậy, cầm chìa khoá ném vào người Thuần “Chẳng phải chỉ là ở phòng riêng thôi sao? Có gì đâu mà phải lên mặt? Ai thèm đồ bố thí của cô chứ?”
Những lời này gây ra trận chiến giữa hai người phụ nữ, Thuần thường ngày không thích tính toán, nhưng không có nghĩa cô ấy là người dễ bắt nạt, lập tức tranh luận phải trái với Tương Tú.
Thấy không để trông chờ vào chị Bân, lại đã cãi nhau to với Thuần, Tương Tú quay đầu muốn nói chuyện với người hầu nam đang đứng, hi vọng có thể nghe ngóng được tin tức gì đó.
Không biết tại sao đêm nay mí mắt phải của cô ta cứ giật liên tục…
Điều kiêng kị nhất ở nhà họ An, là phản bội.
Một câu của Dạ Cô Tinh, khiến trái tim của mọi người như bị treo lên, có thể trong giây tiếp theo sẽ rơi từ vách đá xuống, nát thành bột phấn.
“Nói nhảm, tôi không muốn nói nhiều, hậu quả của việc phản bội như thế nào, tôi tin mọi người ở đây đều hiểu rõ. Tôi cho các người thời gian 3 phút suy nghĩ, ai muốn khai báo manh mối thì đứng ra, muốn tố cáo ai cũng đứng ra, muốn nhận tội thì lại càng hoan nghênh. Nếu sau 3 phút vẫn không nhận tội, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Ánh mắt Tương Tú trốn tránh, hai tay đặt trên đầu gối run rẩy, nụ cười trên khoé môi đã không còn nữa.
Ánh mắt Thuần lộ rõ vẻ trầm tư, nhìn người đang ngồi phía trên: “Phu nhân, tôi muốn hỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến người khẳng định trong đây có kẻ ăn cây táo rào cây sung.”
“Cô đó, đúng là chẳng phù hợp tí nào để làm gián điệp cả, mới thế mà đã khai ra rồi. Xem ra mắt nhìn người của An Tuyến Thần thật sự không tốt lắm…”
“Phu nhân! Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không dám! Không bao giờ dám nữa!”
Dạ Cô Tinh hất cô ta ra rồi đứng phắt dậy, “Chiến Dã.”
Người đàn ông từ trong bóng tối bay ra một cách quỷ dị, đứng cúi người, “Phu nhân.” Ngay sau đó, anh ta túm và lôi Tương Tú ra ngoài.
Tiếng kêu thê lương của người phụ nữ phá tan màn đêm. Đêm nay, đã định sẽ là một đêm mất ngủ…
Cô biết từ khi nào sao? Dạ Cô Tinh mỉm cười.
Lúc trước, sao chỉ qua một đêm mà Mẫn Tuệ Hiền đã biết chuyện Đặng Tuyết là con gái ruột của mìnhm?
Uyển Tử Kỳ vừa rồi sao có thể bước ra từ phòng tắm trong bộ đồ như vậy?