(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 608: Thức tỉnh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Tử

_________________________________

Con mắt con rắn này là màu hổ phách rất đẹp.

Động tác nó cứng đờ lay động thân thể, ánh mắt vững vàng rơi vào người giấy nhỏ Bùi Diệp bị người giấy nhỏ Quý Chiếu ngăn ở phía sau.

Cái nhìn này, mang theo một sợi hoảng hốt phảng phất vượt qua thiên sơn vạn thủy qua bao năm tháng dài dằng dặc.

Chẳng qua những hoảng hốt và phức tạp ấy chỉ thoáng qua liền mất, tan biến vô hình.

Để người ta không khỏi hoài nghi đoạn miêu tả trên chỉ là tác giả viết cho đủ số chữ.

Lại tập trung nhìn vào, cặp mắt rắn thành trời quang sau ngày hè mưa to, sạch sẽ không nhiễm chút bụi bặm, thuần triệt trong suốt.

Thân thể cồng kềnh của nó đổi tư thế, cố gắng dán đầu rắn to lớn dưới đáy thùng chứa.

Cứ như làm thế sẽ có thể cách Bùi Diệp gần thêm một chút.

Đuôi rắn tráng kiện quẩy trái quăng phải trong dung dịch, khiến người ta cảm thấy hình như nó vui vẻ.

Người giấy nhỏ Quý Chiếu kéo tay tròn của Bùi Diệp muốn đi -- Quái vật tầng này làm lòng hắn hơi khó chịu, dáng dấp bọn chúng đều quá xấu, bề ngoài hung hãn, nhìn liền biết là hung thú không dễ chọc. Bọn họ còn có nhiệm vụ, có thể không đối đầu thì tốt hơn.

Người giấy nhỏ Bùi Diệp bị Quý Chiếu lôi kéo đi hai bước.

Con rắn kia thấy tình hình này, tần suất lưỡi rắn lè ra nuốt vào tăng tốc không nói, còn hé miệng lộ ra bốn cặp răng độc.

Đúng vậy, con rắn này lại có bốn cặp răng độc, đầu răng mang theo một chút ánh sáng xanh nhạt.




Người giấy nhỏ Quý Chiếu không để ý đến động tác uy hiếp của con rắn này, vẫn muốn dẫn người đi, rắn trong thùng bị chọc giận.

Nó phẫn nộ dùng đuôi rắn đập thùng chứa, thùng chứa có thể chịu hỏa lực nặng đánh nổ lại bởi động tác nhẹ nhàng đó vỡ vụn, chất lỏng trong thùng cũng theo đó tràn ra tung tóe, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vỡ vụn. Chất lỏng ùa ra lan tràn bốn phía.

Trong khoảnh khắc thùng chứa vỡ vụn, chuông cảnh báo tầng này vang lên chói tai.

Đèn báo động đỏ xanh lấp lóe phủ lên nơi đây như sàn nhảy disco _(:з)∠)_

Dưới bầu không khí ấy, con rắn này dùng tốc độ nhanh nhẹn không phù hợp với thân thể cồng kềnh vây kín đường đi hai con người giấy nhỏ, nhìn chằm chằm người giấy nhỏ Quý Chiếu. "Rắn cạp nong" thức tỉnh giống như là tín hiệu, quái thú khác trong thùng cũng nhao nhao mở to mắt, thức tỉnh, đánh vỡ thùng chứa.

Không ai để ý đến sở nghiên cứu Dương gia báo động vỡ tổ.

Mấy trăm con động vật bề ngoài quỷ dị khổng lồ bao quanh hai con người giấy nhỏ.

Nhưng vòng tròn vây xem không gian có hạn, động vật có cánh dứt khoát bay lên vây xem, không có cánh nhưng thân cao chiếm cứ vị trí cao, không có cả hai ưu thế trên thì chen chúc lao tới. Trong đó có con nhỏ con muốn dùng vũ lực xông về phía trước, đâm sầm vào mông động vật phía trước. Quái thú bị mạo phạm lửa giận ngùn ngụt, cái đuôi hất lên, cuốn toàn bộ con kia lại ném ra bên ngoài.

Người giấy nhỏ Bùi Diệp: "..."

Người giấy nhỏ Quý Chiếu không nhanh không chậm nổ hai phát súng, một chút hiệu quả cũng không có.

Bọn chúng không thèm để ý Quý Chiếu.

Ngược lại ăn ý nhất trí nhìn chằm chằm vào Bùi Diệp, tiếp tục chằm chằm, một mực chằm chằm, đi tới chỗ nào nhìn chằm chằm chỗ đó.

Người giấy nhỏ Quý Chiếu nói: "Bọn chúng có chút kỳ quái, đánh thì không đánh cứ vây quanh như vậy, người Dương gia đến đây sẽ phiền phức."

Những quái vật này không có sát ý với bọn họ, nhưng Quý Chiếu lại từ trên người bọn nó cảm giác được cảm xúc vô cùng có tính ghét bỏ nhắm vào mình???

Người giấy nhỏ Bùi Diệp nói: "Tôi tới thử một lần."

Cô tiến lên hai bước, duỗi ra hai tay tròn vung vẩy khoa tay.

Người giấy nhỏ Quý Chiếu hỏi: "Bọn chúng nghe hiểu được? Cô nói với chúng cái gì?"

"Tôi không biết bọn chúng có thể nghe hiểu hay không, tôi cũng không biết tay mình làm thế có ý gì, nhưng lúc tôi khoa tay, tôi đã nói với lòng rằng 'Tôi muốn đến tầng tiếp theo, lấy một thứ, hỏi chúng nó thuận tiện giúp chúng ta một tay hay không'." Câu trả lời của người giấy nhỏ Bùi Diệp như người chơi hệ dòng ý thức.

Người giấy nhỏ Quý Chiếu: "..."

Những quái vật này có thể nghe hiểu mới là lạ á!

Kết quả, một giây sau.

Những quái vật kia nhao nhao có thứ tự tản ra bốn phía, đặc biệt là con "Rắn cạp nong", đuôi rắn giương lên cao cao.

Bọn chúng muốn làm gì?




Chẳng bao lâu hai vị người giấy nhỏ liền biết.

Mấy trăm quái vật khổng lồ đồng loạt di chuyển.

Có cái đuôi tráng kiện giơ cái đuôi tráng kiện, có móng khỏe giơ móng, cái gì cũng không có -- Há miệng về phía mặt đất, tụ tập năng lượng xa lạ -- người giấy nhỏ Bùi Diệp thấy thế, nheo mắt, dắt người giấy nhỏ Quý Chiếu nhảy vọt lên trên đầu động vật gần nhất. Lựa chọn của cô là chính xác, mấy trăm con quái vật trực tiếp đánh xuyên tầng này, thẳng tới tầng tiếp theo.

Lúc này, chuông cảnh báo sở nghiên cứu Dương gia càng vang dội.

Động vật bị Bùi Diệp giẫm lên đầu cũng là một con "Rắn" có vảy, nhưng khác rắn ở chỗ hai bên đầu nó mọc ra một đôi "Vây cá" màu xanh. Không khí chính là nước, "Vây cá" của nó thỏa thích giãn ra, tư thái ưu nhã xuống dưới, vững vàng đáp xuống tầng dưới chót.

Bùi Diệp còn chú ý tới nó dùng cái đuôi giúp cô chặn tro bụi cùng cuồng phong bốc lên.

Không giống với mấy tầng phía trên sở nghiên cứu nhìn thấy mà giật mình, tầng cuối cùng đều là người máy chờ khởi động.

Lít nha lít nhít, chừng hơn vạn.

Bốn phương tám hướng còn có họng pháo có thể khóa chặt người.

Sở nghiên cứu đột nhiên báo động, còn là tầng áp chót phát ra cảnh báo, cấp cao sở nghiên cứu trực tiếp mở ra cấp bậc phòng ngự tối cao.

Nhưng đại quân người máy lại không nghĩ rằng địch nhân sẽ dùng loại tư thế này, tướng mạo này ra sân.

Chỉ vừa đối mặt liền nhận ra lai lịch những quái vật hình thể khổng lồ.

Tất cả đều là hung thú trong thùng sở nghiên cứu!

Bọn chúng không phải chết rồi sao?

Nhà khoa học sở nghiên cứu vẫn luôn muốn khôi phục, nhân bản đám hung thú này, nhưng cố gắng mấy chục năm cũng không thành công.

Mặc dù như thế, các nhà khoa học vẫn làm không biết mệt.

Bởi vì những sinh vật này thật sự quá thần kỳ, máu thịt của bọn nó có được năng lực khoa học không cách nào giải thích.

Có loài ăn có thể cầm máu, có loài ăn có thể khỏi bệnh, có loài ăn có thể giúp mình được năng lực tránh bị mê hoặc... Thậm chí, có một loài ăn còn có thể kéo dài tuổi thọ. Ví như chuột bạch thí nghiệm, cho đến tận nay đã sống những năm mươi năm.

Điểm yếu của bảy đại gia tộc là cái gì?

Một là bệnh di truyền khiến người ta bó tay chịu trói, hai là chết sớm do bệnh di truyền gia tộc mang tới.

Những sinh vật này lại có loài có thể để sinh vật trường thọ đó!

Mỗi ngày ăn có phải có thể trường sinh bất tử hay chăng?



Nhưng những động vật này rất thưa thớt, ăn rồi liền tuyệt chủng, nhà khoa học chỉ có thể lựa chọn vừa khôi phục nó để sinh sôi, vừa thử dùng thủ đoạn khoa học sáng tạo ra chúng nó. Nếu kỹ thuật thành công, sau này sẽ có động vật thần kỳ vô hạn cung cấp cho bọn họ hưởng dụng.

Không chỉ có như thế, dùng bọn chúng làm động vật mẫu cải tạo sinh học, còn có thể để người ta sở hữu năng lực cải tạo sinh học mạnh mẽ hơn kỹ thuật đương thời. Dương gia đang từ từ súc tích lực lượng, đợi thời cơ chín muồi rồi phóng thích nhóm lực lượng này, chiếm đoạt sáu nhà khác!

Không thể ngờ --

Những dã thú hung hãn này thức tỉnh toàn bộ.

Trong lúc nhất thời, người máy và hung thú chia làm hai nhóm giằng co.

Cái trước không dám nổ súng, trước mắt còn không biết vì sao những sinh vật này thức tỉnh, cũng sợ ngộ thương.

Địch không động ta không động.

Đối phương nhàm chán vệ sinh cá nhân hoặc là nâng mông, đá văng người máy bị đè chết ra.

Đây là cái quái gì vậy.

Quá cộm mông.

Có chút hiếu kỳ lè lưỡi cuốn vào miệng, nhai hai cái, những máy móc trong khoang miệng phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Khè ~~ ẹ!

Vừa dai vừa cứng vừa thô, khó ăn chết được.

________________________

Đào: Để Lý Trạch Ngôn ở đây chờ chương cùng mị và mọi người~