(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 33: Tôi muốn nói chuyện với anh



Editor: Shmily

---------------------

"Tao sẽ không gϊếŧ người."

Hạ Thập Thất ngồi xổm xuống trước người Trịnh Vũ, dùng ngón tay thon dài sờ sờ con dao găm sắc bén, khóe môi giương lên một độ cong hoàn mỹ, "Mày nói xem, tao là nên ra tay trên mặt mày? Hay là trên tóc mày đây?"

"Hạ Thập Thất...! Mày, mày dám!" Đôi tay Trịnh Vũ gắt gao che chở gương mặt của chính mình, tức tới nghiến răng nghiến lợi.

"Mày xem tao có dám hay không." Hạ Thập Thất nói xong liền cúi người qua, đem dao găm kề sát mặt Trịnh Vũ.

Ở phía sau, Tịch Đình Ngự ngồi trên ghế sofa, tư thái lười nhác mà không mất đi vẻ ưu nhã.

Hắn vừa hút thuốc, vừa lẳng lặng nhìn động tác của Hạ Thập Thất, trong mắt hiện lên ánh sáng nhạt, môi mỏng hơi cong.

Mũi dao từ từ tới gần, sắc mặt Trịnh Vũ càng ngày càng trắng, thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy theo.

"Thôi vậy, dù sao thì mặt mày cũng chẳng đẹp đẽ gì."

Hạ Thập Thất đột nhiên nói một câu, sau đó đem tay thu về.

Trịnh Vũ bị dọa cho ra một tầng mồ hôi lạnh, mềm nhũn vô lực dựa vào tường.

Tịch Đình Ngự nhìn Hạ Thập Thất, trong mắt ánh lên một tia quang mang không rõ thâm ý, cô gái này bất quá cũng chỉ mới 18 tuổi, từ nhỏ đã lớn lên ở trong khu phố toàn lưu manh, trên tay dính đầy máu, thế nhưng lại không phải loại người tàn nhẫn độc ác.

"Mạng của mày thì không cần, mặt mày tao cũng không chạm vào, thế nhưng một dao mày đâm Đường Đậu Đậu, tao nhất định phải đòi lại."

Trịnh Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm được một hơi, thậm chí còn chưa kịp hít một cái thì đã bị Hạ Thập Thất nắm lấy tóc kéo ra đằng sau.

Theo một tiếng hít khí lạnh, Hạ Thập Thất buông tay, Trịnh Vũ giống như được giải thoát, ngã nhào trên mặt đất.

Cô chậm rãi đứng dậy, trong tay nắm một nhúm tóc xoăn màu đỏ.

Hạ Thập Thất giơ tay lên, sợi tóc trôi xuống bay phấp phới trong không trung, đáp xuống trên mặt thảm.

"Giật tóc của mày để cho trí nhớ mày tốt thêm một chút, người của Hạ Thập Thất này, không phải mày muốn là có thể động vào. Nếu còn có lần sau, sẽ không đơn giản chỉ là một nắm tóc như thế này đâu."

Trịnh Vũ đột nhiên giống như bị điên bò ở trên mặt đất, đem nắm tóc bị giật ra kia run rẩy nắm ở trong tay.

"Hạ Thập Thất! Mày, con tiện nhân này! Tiện nhân!"

Cô ta gào khản cả giọng, nước mắt tràn ra khỏi mi, gắt gao nắm chặt lấy tóc của mình đến nỗi gân xanh nổi lên, ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Thập Thất, hai mắt đỏ ngầu.

Chỉ tiếc, hiện tại cô ta lại không có bất cứ năng lực phản kích nào, trừ việc gào lên để thể hiện sự phẫn nộ của mình ra thì cái gì cũng không làm được.

Hạ Thập Thất nhàn nhạt quét mắt nhìn Trịnh Vũ, ngay sau đó xoay người đi tới trước mặt Tịch Đình Ngự, bước đi nhẹ nhàng chậm chạp, phảng phất như vừa mới hoàn thành một việc lớn trong đời.

Bất quá, cô xác thật cũng vừa mới hoàn thành một chuyện lớn. Mục tiêu đầu tiên trong đời được hoàn thành, vậy thì nên tiến hành tới mục tiêu thứ hai thôi.

Phải nghĩ biện pháp khiến Tịch Đình Ngự thu hồi khoản nợ kia mới được.

"Đại thúc, hiện tại anh có rảnh không, tôi muốn nói chuyện với anh."

Hạ Thập Thất đứng trước mặt Tịch Đình Ngự, hàng mi thon dài hơi hơi chớp, khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười nhìn người đàn ông này.

Tịch Đình Ngự liếc xéo cô, ánh mắt sâu tựa như biển rộng, phảng phất như có thể đem người nhìn thấu.

Có đôi khi, cảm giác so với sự thật còn quan trọng hơn nhiều. Nữ nhân muốn bò lên giường của hắn nhiều vô số kể, nhưng người có thể khiến cho hắn tiếp nhận, hơn nữa còn lưu lại cho hắn một kí ức mới mẻ như vậy, cũng chỉ có một người.

Tịch Đình Ngự chậm rãi đứng lên, cúi người, dùng ngón tay thon dài đem những sợi tóc tán loạn trên trán của Hạ Thập Thất vén ra sau tai.

"Vừa vặn, tôi cũng có chuyện muốn nói với cô."

Thanh âm trầm thấp dễ nghe, phảng phất như có thể lay động lòng người.