Quân Hữu Vân

Chương 38: Đa Tâm



Thực ra từ lúc trên đường tới phòng, trong lòng Tô Bạch Y đã trăn trở rất lâu, hắn từng đọc qua trong các tiểu thuyết thoại bản, lúc khách điếm chỉ còn lại có một gian phòng, hai người chỉ là quan hệ nam nữ bình thường nhưng không thể không vào ở, sẽ sinh ra một loại kịch bản tương tự nhau, ví dụ như đầu tiên là nam tử rất tự nhiên sẽ nhường giường cho nữ tử, nữ tử nằm xuống, trong lòng mang theo vài phần xin lỗi và ngượng ngùng, sau đó tắt đèn, nam tử sẽ ngủ trên mặt đất hoặc là trên ghế dài.

Thường thường sau đó, không cần biết là nằm trên mặt đất hay là trên ghế dài đều sẽ vì quá gượng mà có chút không thoải mái, nam tử cố ý hoặc vô tình mà xoay người, bày tỏ ra sự không thoải mái này. Lúc này thường thường nữ tử đều sẽ hỏi: Ngủ trên mặt đất quá cứng không thoải mái à? Nam tử sẽ trả lời: Không ngại, ngươi cứ ngủ trước. Nữ tử lại mang theo vài phần ngượng ngùng và xin lỗi nói: Lên đây ngủ cùng nhau đi, dù sao trên giường cũng có hai cái chăn. Sau đó nam tử bất đắc dĩ mà ôm chăn lên giường, còn rất ngây thơ mà hỏi: Có cần để một bát nước ở giữa không. Nữ tử liền che miệng cười: Không cần, ta tin ngươi.

Một lúc sau, ở giữa hai người tự nhiên là không có bát nước nào. Hai chăn cũng biến thành một chăn…… chuyện nên sảy ra chung quy cũng vẫn sẽ sảy ra.

Tô Bạch Y càng nghĩ tim đập lại càng nhanh, đương nhiên tuy rằng sư tỷ chân dài, eo thon, ngực lớn, nhưng Tô Bạch Y thề với trời, mình sẽ không có một chút ý nghĩ nào không an phận, chỉ là bởi vì đọc qua nhiều sách, cho nên khó tránh khỏi liên tưởng đến thôi. Hắn dùng sức lắc lắc đầu, đem những ý nghĩ trong đầu nhanh chóng ném đi, sau đó đưa sư tỷ trong lòng ngực đặt lên trên giường, đem chăn đắp lên người sư tỷ.

Hơi thở sư tỷ đều đều, bộ ngực phập phồng lên xuống.

Nhưng Tô Bạch Y thề với trời, sẽ không có bất cứ ý nghĩ không an phận gì với sư tỷ.

Hắn lập tức quay đầu, cẩn thận quan sát gian phòng này, mới thấy suy nghĩ vừa rồi của mình có chút buồn cười, toàn bộ căn phòng đều trải thảm thật dày, giữa chính sảnh bày hai cái ghế dài, trên ghế dài còn trải da hổ trắng, Tô Bạch Y đi qua đó ngồi xuống, xoa xoa lông trên lớp da, hình như so với cái giường của mình ở Hạnh Hoa thôn còn mềm hơn, nếu dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết thoại bản vừa rồi mình nghĩ, chắc là thế này ——

Sư tỷ: Ngủ ở ghế dài rất không thoải mái à?

Tô Bạch Y trầm mặc không nói, thì ra là bởi vì quá mềm mại, quá thoải mái mà đã ngủ mất rồi.

“Đều là tưởng tượng.” Tô Bạch Y thấp giọng cười cười, “Nhưng ta là người không thể ngủ a……” Hắn từ ghế dài đứng lên, nhẹ nhàng thổi ngọn nến trong phòng, sau đó đi tới cửa, đẩy cửa đi ra ngoài. Cửa gian phòng Xuân Tuyết kia vẫn đóng chặt, cũng không biết bên trong có người hay không, cửa gian phòng Phi Vân lại một lần nữa mở ra, lão nhân râu tóc bạc trắng kia vẫn ở đó ngắm nghía chuôi đao nhỏ trên tay, nhưng lần này lại không phải ngồi cạo móng tay, mà là dùng cây tiểu đao kia vung lên nháy mắt chém tắt ánh lửa trên ngọn nến, sau đó lại đột nhiên vung lên một lần nữa, thắp lại lửa trên ngọn nến, tới tới lui lui không ngừng lặp lại, mỗi lần đều không hề thất thủ.

“Tiểu tử, đẹp không?” Lão nhân đột nhiên hỏi.

Tô Bạch Y vội vàng cười xòa: “Tiền bối hảo thủ pháp.”

“Ngươi cũng tới đây thử xem.” Lão nhân xoay tay, cầm mũi đao, hướng về phía Tô Bạch Y vẫy vẫy.

“Không cần.” Tô Bạch Y vội vã lắc đầu, tiếp tục đi ra ngoài, hắn đi xuống một tầng, đi tới tầng chữ Địa, tầng này hình như tất cả đều là phòng ở, tuy vẫn có người đi qua đi lại, nhưng cũng an tĩnh, lại đi xuống thêm một tầng, liền là một cảnh tượng khác hoàn toàn.

Nơi nơi đều ồn ào tiếng người, có người uống rượu say vừa đi vừa ngã trái ngã phải, có hai bên cửa hàng bán đầy đồ ăn thức uống, có bán châu báu, có bán dược liệu, còn có chỗ một đám người tụ tập đấu tôm, Tô Bạch Y ngửi thấy mùi ngon, bất đắc dĩ sờ vào trong lòng ngực, chỉ có một ít tiền đồng, nhưng trước đây từng nghe tên chưởng quỹ kia nói, sau khi vào ở thì đồ ăn thức uống hoàn toàn miễn phí, lại tăng thêm can đảm, tùy tay cầm lấy một cái bánh bao thịt.

Tiểu nhị bán bánh bao thịt kia nhìn hắn một cái, hắn cũng nhìn tiểu nhị kia liếc mắt một cái.

Hai người đều mù mờ.

Thế là Tô Bạch Y hung hăng mà cắn một miếng, tiểu nhị lập tức phản ứng lại, vươn một tay: “Đưa tiền.”

“Không phải nói là hoàn toàn miễn phí sao?” Tô Bạch Y nuốt xuống miếng bánh bao.

“Khách quý của tầng chữ Thiên mới được miễn, mau đưa tiền, năm đồng.” Tiểu nhị nhíu mày nói.

“Là cái này sao?” Tô Bạch Y đem chìa khóa phòng giơ ra.

Tiểu nhị sắc mặt thay đổi, nhưng ngữ khí vẫn cứ có chút nghi ngờ: “Người của tầng chữ Thiên còn ăn bánh bao thịt à……”

“Vậy nên ăn cái gì?” Tô Bạch Y hỏi ngược lại.

“Phía trước có ngự thiện điểm tâm của Lưu Ly Trai, còn có da gà nướng giòn của Bát Đấu Các……” Tiểu nhị còn chưa kịp nói xong, Tô Bạch Y đã hai ba miếng mà ăn hết cái bánh bao thịt, kích động mà đi tới phía trước, chỉ là còn chưa đi đến Lưu Ly Trai và Bát Đấu Các, đã bị một âm thanh khác hấp dẫn.

“Đặt rồi bỏ tay! Đặt rồi bỏ tay! Đặt đại hôm nay đại phát, người đặt tiểu cũng không lỗ, nếu có gan hùm mật gấu, vàng bạc sẽ chất đầy nhà!”

Tô Bạch Y đột nhiên quay đầu, ánh mắt sáng lên: “Sòng bạc!” Hắn vừa rồi trong tâm vẫn luôn ngưa ngứa, là bởi vì nghe được hai chữ “Sòng bạc”, nhưng nghĩ tới số tiền trong túi lại thấy hơi ngại, nên cũng không có cố ý đi tìm, nhưng lúc này lại vô tình đi ngang qua.

Là ý trời, tất là ý trời a.

Tô Bạch Y không còn quan tâm cái gì mà ngự thiện điểm tâm, hay da gà nướng giòn nữa, quay đầu liền đi vào. Bên trong sòng bạc, thường thường có thể thấy mỗi người một vẻ, Tô Bạch Y vừa đi vào trong, liền nhìn thấy có người kêu rên khóc rống, có người vui vẻ cười to, có người sắc mặt âm lãnh không nói một lời, có người hai mắt đỏ bừng tay chân run lên.

“Công tử?” Lại nghe một thanh âm quen thuộc vang lên, Tô Bạch Y quay đầu, liền thấy tiểu cô nương tên Nại Lạc kia.

“Nại Lạc, trùng hợp như vậy.” Tô Bạch Y hơi đỏ mặt.

“Trên thuyền, sòng bạc ở nơi này là náo nhiệt nhất, lúc quý khách không cần ta hầu hạ, thì ta sẽ ở chỗ này phụ giúp. Chỉ là nếu công tử tới, vậy để Nại Lạc đi cùng với công tử đi.” Nại Lạc hơi cong eo, hành lễ, “Không biết công tử muốn chơi cái gì. Bài Cửu? Lục Bác? Mã Điếu? Diệp Tử Hý.”

“Mấy cái đó đều không.” Tô Bạch Y lắc đầu.

“Vậy công tử muốn chơi cái gì?” Nại Lạc hỏi.

“Cược đại, tiểu!” Tô Bạch Y trịnh trọng nói.

“Mời công tử theo Nại Lạc đến đây.” Nại Lạc che miệng cười, dẫn Tô Bạch Y đi tới bên trái một chỗ bị người vây chật như nêm cối, sau đó hắng giọng.

Mọi người lao nhao quay đầu, bọn họ hình như đều nhận ra Nại Lạc, cũng biết người Nại Lạc mang đến tất sẽ là khách quý của phòng chữ Thiên, vì thế rất tự nhiên liền tránh ra một con đường, Tô Bạch Y đi tới giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Người đổ xúc xắc là một nữ tử xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, nàng nhìn về phía Tô Bạch Y hơi hơi mỉm cười: “Công tử tới vừa đúng lúc, đang lúc sắp ngừng đặt. Mời công tử đặt?”

“Ta đặt đại.” Tô Bạch Y trịnh trọng nói.

“Bao nhiêu lượng bạc đây?” Nữ tử đổ xúc xắc lại hỏi.

Tô Bạch Y rất trịnh trọng mà móc tiền từ trong lòng ngực ra, cẩn thận móc ra ba đồng, cẩn thận đếm một chút sau đó đặt ở trên bàn: “Ba đồng.”