Quân Hữu Vân

Chương 243: Hà Đăng



“Sư tỷ làm thế nào mà nhận ra được ta?” Tô Bạch Y bị Tô Tiễn áp chạy nhanh tới phía trước, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn.

“Nếu có một ngày, ta hóa sư tỷ ngươi thành một dáng vẻ khác, ngươi có thể nhận ra được không?” Tô Tiễn hỏi ngược lại.

Tô Bạch Y suy nghĩ một lát: “Tất nhiên là có thể.”

“Không phải vậy chứ.” Tô Tiễn giơ tay chụp đầu Tô Bạch Y, “Tiểu tử, thật là hâm mộ ngươi, diễm phúc không cạn.”

Tô Bạch Y phất tay chặn lời Tô Tiễn: “Già mà không đứng đắn.”

“Ha ha ha ha, khi còn trẻ, ai mà chưa từng trải qua phong hoa tuyết nguyệt, chỉ tiếc a.” Tô Tiễn ngửa đầu, nhìn trăng tròn trên không trung.

“Đáng tiếc cái gì?” Tô Bạch Y hỏi.

“Đáng tiếc ta đã đi một con đường khác.” Tô Tiễn ý vị thâm trường.

“Bây giờ quay đầu?” Tô Bạch Y thử thăm dò.

“Ta đã đến cổ lai hi, quay đầu đã không nhìn thấy con đường lúc đầu nữa.” Tô Tiễn cũng quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía ngọn đèn dầu huy hoàng trong Thanh Ca Lâu phía xa.

“Giả Diện phái.” Trong bàn tay Vương Nhược Hư có một khối ngọc, chính là khối ngọc năm đó hắn đã thắng được ở Lưu Thủy đài, đã qua rất nhiều năm, những năm ấy hắn và Đông Phương Vân Ngã cố tình tránh lẫn nhau, sau đó mỗi người đều lấy được một khối ngọc, hắn vốn hy vọng ngọc hôm nay có thể để thiếu chủ Đông Phương gia Đông Phương Khởi lấy được, cũng coi như cho Đông Phương gia một phần tình cảm.

“Đúng vậy, Giả Diện phái.” Nhị công tử Vương Bất Trần ngồi trên ghế dài, vẫn chăm chú nhìn quyển sách trên tay, chính là cuốn sách《 Nhiệt Huyết Học Cung 》mà Học Cung quân tử Chu Chính viết.

“Trên giang hồ nào có cái gì mà Giả Diện phái, nhất định là bịa đặt lung tung.” Vương Nhược Hư buông khối ngọc trong tay xuống, hừ lạnh một tiếng.

Vương Bất Trần cười nói: “Vất vả lắm mới trở thành lương ngọc được giang hồ công nhận, lại không thể lưu danh hậu thế, thật là tiếc nuối a.”

Vương Nhược Hư nhìn về phía Vương Bất Trần: “Vậy ngươi không tiếc nuối à? Lưu Thủy đài mở nhiều năm như vậy, ngươi lại chỉ đứng nhìn.”

“Phụ thân đại nhân a, có đôi khi đứng nhìn cũng là một loại vui sướng đấy. Tỷ như anh hùng trong sách mà ta đọc này, khi hắn bước lên Học Cung, ta cũng cảm thấy dường như mình cũng cảm nhận được loại cảm giác cưỡi mây lên đỉnh trời cao, quan sát chúng sinh.” Vương Bất Trần lật một tờ, “Không phải ai, cũng hy vọng đi lên đầu, trở thành gió của thời đại này. So với trở thành gió, ta lại muốn hưởng thụ, cảm giác gió xuân hiu hiu lướt qua mặt hơn.”

“Ta mặc kệ ngươi.” Vương Nhược Hư bất đắc dĩ nói, “Nhưng mà ngươi làm huynh trưởng, có thể giúp ta quản giáo đệ đệ ngươi được không?”

“Tên Bất Du này cũng rất hay, quyết chí không thay đổi.” Vương Bất Trần khép quyển sách lại, “Chỉ tiếc a, phụ thân ngươi làm hắn biến thành một người bất trung bất trinh rồi.”

Vương Nhược Hư nheo mắt: “Việc năm đó, vốn là bày một cái bẫy, ai bảo hắn thật sự động tình.”

“Phụ thân ngươi cũng rất hối hận a.” Tay Vương Bất Trần nhẹ nhàng điểm một cái vào chén trà bên cạnh, chén trà nháy mắt nứt ra một lỗ hổng, “Có một số việc, không có cách nào cứu chữa.”

“Không nói những việc này nữa, ta nghe nói hôm nay trong tửu lầu, hắn bị đường muội bên cạnh Thanh Y Lang đánh ngã?” Vương Nhược Hư hỏi.

“Đúng vậy. Kiếm pháp của cô nương ấy cũng tựa như dung mạo của nàng vậy, đều là tuyệt đỉnh.” Vương Bất Trần cười nói.

“Ngày đó Tạ gia không chút do dự đã ủng hộ quyết định để Vương gia tiếp tục chấp chưởng tứ đại gia tộc, việc này rất khác thường. Ngày mai cần phải cẩn thận bọn họ, ngươi giúp ta giám sát chặt chẽ nữ tử bên cạnh hắn.” Vương Nhược Hư trầm giọng nói.

Vương Bất Trần vẫn cười nhạt, hắn lắc đầu: “Nữ tử xinh đẹp như vậy, nhìn thì được. Chứ nếu phải động tay, ta sợ là không phải đối thủ của nàng.”

“Mạnh như vậy?” Vương Nhược Hư nhíu mày, “Từ khi nào mà Tạ gia có một nữ tử lợi hại như vậy?”

“Trong tứ đại gia tộc, mỗi nhà đều nên có át chủ bài thuộc về riêng mình.” Vương Bất Trần đứng dậy nói, “Phụ thân đại nhân, so với bọn họ, thì ta cảm thấy mấy vị của Giả Diện phái kia, mới là đối tượng cần phải cẩn thận ngày mai a.”

“Không cần nghĩ, xem ra người đó căn bản là không muốn che giấu thân phận của mình.” Vương Nhược Hư cười lạnh nói, “Thiên hạ đệ nhị Tiết Thần Quan, hắn thật sự đã tới.”

“Anh Hùng đại hội ngày mai, đã định sẵn là sẽ không bình yên a. Phụ thân đại nhân, chúng ta thật sự có thể trở thành chúa tể của cái giang hồ này sao?” Vương Bất Trần thở dài một tiếng.

“Giống như ngươi nói, tứ đại gia tộc, đều nên có át chủ bài thuộc về riêng chúng ta, rất nhiều người đều cho rằng, át chủ bài của chúng ta là Thương Thánh lão gia tử. Nhưng trên thực tế, Vương gia chúng ta không chỉ có vậy.” Vương Nhược Hư ngạo nghễ nói.

Vương Bất Trần đi ra bên ngoài: “Phụ thân đại nhân muốn trở thành gió của thời đại này, Bất Trần rất vinh hạnh.”

“Đọc sách quá nhiều, xú khí quá nồng.” Vương Nhược Hư cũng không thích giọng điệu của đứa con trai thứ hai này.

“Chỉ là trở thành gió trong mắt mọi người, là một việc quá nguy hiểm a.” Vương Bất Trần thở dài một tiếng.

Trên sông Xuân Thủy, một con thuyền hoa bình thản lướt đi, bên cạnh thuyền hoa, có một nam tử áo trắng đạp trên sóng nước chậm rãi đi tới phía trước.

“Ha ha ha ha, cái gọi là như đi trên đất bằng chính là như thế này rồi.” Nam tử cười nói, áo trắng tung bay đón nước sông, tiên hạc vẽ trên áo dường như muốn bay lên theo gió. Nam tử này, đương nhiên chính là phó lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu Bạch Hạc.

Một nam tử khác ngồi khoanh chân trước thuyền hoa, đang dùng giấy gấp đèn sông, cứ gập xong một cái, lại thắp một con ngọn nến đặt lên, sau đó đưa vào dòng nước, người này đương nhiên chính là Bạch Long. Hắn cười nói: “Đừng vui mừng quá sớm, đến lúc đó mà ngã xuống sông, thì sẽ rất mất mặt.”

“Yên tâm đi, ta đã hoàn toàn nắm vững rồi.” Bạch Hạc cười nói, “Nhưng mà huynh trưởng, ngươi thả nhiều đèn như vậy làm gì? Quấy nhiễu ta, còn phải thường xuyên né nó, phiền toái thật sự.”

“Đèn sông là dùng để dẫn đường.” Bạch Long nhàn nhạt nói, “Vong linh lạc đường sẽ theo hướng chảy của đèn sông, mà tìm được đường xuống hoàng tuyền, đi tới bỉ ngạn.”

Bạch Hạc nhún vai: “Huynh trưởng ngươi cứ thích làm những thứ vô dụng này, đèn sông chảy xuống hạ lưu, người nơi đó sẽ thu đèn của ngươi, một lưới vớt hết lên. Nếu những vong linh đó đi theo đèn của ngươi, thì mới là không đến được bỉ ngạn.”

Bạch Long lắc đầu: “Chỉ cầu tâm an.”

“Ngày mai sẽ chết rất nhiều người à?” Bạch Hạc hỏi.

Bạch Long gật đầu: “Sẽ chết rất nhiều người.”

Bạch Hạc nhướn mày: “Vậy thì cứ chết thôi, người có thể bước vào Anh Hùng đại hội này, ai mà dưới tay không có mấy mạng người, cũng đến lúc trả lại rồi.”

Bạch Long không nói tiếp, tiếp tục trầm mặc thả đèn.

Bạch Hạc cảm thấy không thú vị, điểm mũi chân một cái, nhảy lên trên thuyền, hắn vươn vai: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, ngày mai bắt tên Tô Bạch Y kia lại, sau đó chúng ta về nhà! Vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ cần phải giết người nữa!”

“Về nhà?” Bạch Long ngẩng đầu lên, nhìn phương xa.

Trên mái hiên phía xa, Tô Bạch Y, nhìn thấy trên sông Xuân Thủy sáng đầy đèn sông, hắn ngẩn người, nói: “Nhìn như vậy, sông Xuân Thủy cũng thật là đẹp.”

“Phàm cảnh trên thế gian, được gọi là đẹp nhiều không đếm xuể. Chỉ là càng đẹp, thì cũng càng nguy hiểm.” Giọng điệu Tô Tiễn nghiêm túc.