Quân Hữu Vân

Chương 234: Đêm Trước



Lúc này trong khách điếm, Tô Bạch Y đang khoanh chân ngồi trên ghế dài minh tưởng, Tô Tiễn thì nằm trên giường ngáy o o, tiếng ngáy như sấm. Nhưng Tô Bạch Y biết, tuy Tô Tiễn hiện giờ đang ngủ rất ngon, nhưng chỉ cần hắn vừa có động tác muốn trốn, là Tô Tiễn sẽ lập tức đứng chắn trước mặt mình. Việc này trong mấy tháng qua, đã lặp lại mấy lần, Tô Bạch Y cũng đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này. Mà lúc này tâm tư Tô Bạch Y cũng đã không còn ở chỗ chạy trốn, bởi vì hắn suy nghĩ cẩn thận lại.

Có lẽ bây giờ, ở cạnh Tô Tiễn, mới là nơi an toàn nhất trong thiên hạ.

Đầu tiên, Tô Tiễn từng được tôn xưng là Ma Quân, thực lực rất mạnh, có thể giằng co với hai cao thủ hàng đầu Thiên Võ bảng là Tiết Thần Quan và Vương Nhất. Thứ hai, quan hệ của Tô Tiễn với mình cũng coi như không quá tốt, nếu Nam Cung Tịch Nhi vì hắn mà tử chiến với Phù Sinh Túy Mộng Lâu, thì hắn rất không muốn, nhưng có Tô Tiễn…… Tô Bạch Y cảm thấy mình nhất định sẽ thừa lúc hỗn loạn mà trốn đi. Một khi đã như vậy, không bằng làm cho bọn họ đánh nhau mới là hay nhất. Việc cấp bách hiện giờ, chính là phải chạy khỏi tay Tô Tiễn và Phù Sinh Túy Mộng Lâu, gặp sư phụ Tạ Khán Hoa, dò hỏi về việc năm đó, rồi lại kể những suy đoán của mình về việc Doanh Châu tái lâm cho sư phụ, để cho bọn họ chuẩn bị sớm.

Vì sao muội muội của Lữ Huyền Thủy lại đến với Tô Hàn?

Vì sao Phù Sinh Túy Mộng Lâu Bạch Cực Nhạc lại có quan hệ mật thiết với tòa Doanh Châu thần bí kia như thế?

Hai vấn đề này Tô Bạch Y nghĩ thế nào cũng không ra, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, tiếp tục tiến vào minh tưởng, khôi phục thể lực.

Lúc này Tô Tiễn lại tỉnh lại, hắn lấy Thiên Ky Hạp từ trong lòng ngực ra, nhẹ nhàng ấn vài cái, sau đó bốn sườn của Thiên Ky Hạp mở ra, trong sườn hộp có vẽ một bức vẽ, sau khi Tô Tiễn nhìn đi nhìn lại mấy lần, lại thu Thiên Ky Hạp lên. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Tô Bạch Y, hỏi: “Thật ra đồ vật trong Thiên Ky Hạp, căn bản là không ở trong tay ngươi đúng không?”

Tô Bạch Y mở mắt, bất đắc dĩ nói: “Ta nhớ lần đầu tiên gặp nhau, ta đã nói với ngươi rồi, ta ngay cả Thiên Ky Hạp là cái gì cũng không biết.”

Tô Tiễn gật đầu: “Lúc ấy ta không tin, nhưng bây giờ ta tin rồi. Bởi vì nếu ngươi thật sự có được đồ vật bên trong, vậy thì sẽ không kinh ngạc, đối với sự tồn tại của Lữ gia như vậy.”

“Đồ vật bên trong, có liên quan tới Lữ gia?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Không liên quan tới Lữ gia, nhưng có liên quan tới bí ẩn của Tô gia chúng ta.” Tô Tiễn lắc đầu thở dài, “Xem ra ta thật sự đã đoán sai, vậy vì sao ngươi lại phải nói thứ đó đang ở trong tay Tiết Thần Quan.”

Tô Bạch Y nở nụ cười khổ: “Nếu ta nói nó không ở trong tay ta ngươi đã không tin, vậy thì ta liền tùy tiện chọn một người để ngươi tìm thôi. Tiết Thần Quan là thiên hạ đệ nhị, đương nhiên là có thực lực này, mà hành tung của hắn lại bất định, dù tìm cũng không tìm thấy, ta định chờ ngày nào đó nhân lúc ngươi mải tìm kiếm mà chạy. Có ai mà đoán được, hắn đã nhiều năm không có tin tức như vậy rồi, mà ta vừa nói đồ ở chỗ hắn, thì hành tung của hắn liền xuất hiện ở Giang Nam. Thế này ta phải tìm ai để nói lí đây a.”

“Tiết Thần Quan xuất hiện ở chỗ này, cũng không phải là một việc ngoài ý muốn.” Sau một hồi trầm mặc Tô Tiễn nói, “Bởi vì cho dù ngươi không gạt ta đồ trong Thiên Ky Hạp đang ở chỗ hắn, thì chỉ cần nghe nói hắn đang ở chỗ này, ta cũng sẽ không chút do dự chạy tới nơi này gặp hắn.”

“Bởi vì hắn là Thiên Võ bảng đệ nhị, cho nên ngươi quay lại giang hồ, muốn lấy hắn làm bàn đạp.” Tô Bạch Y rất nhanh đã nghĩ ra cái đáp án này.

“Đó là một lý do.” Tô Tiễn gật đầu.

“Hơn nữa, Hiên Duy thành, là một nơi ngươi nhất định phải trở về.” Tô Bạch Y nghĩ tới nữ tử lớn tuổi ôm đàn Tỳ Bà trong Thanh Ca Lâu.

“Bạch Cực Nhạc là một kỳ thủ rất giỏi.” Tô Tiễn thở dài một tiếng, “Hắn không tìm thấy hành tung của chúng ta, liền thông qua chiêu này lừa chúng ta tới đây. Thậm chí ta còn cảm thấy việc Vương gia mở Anh Hùng đại hội, bề ngoài nhìn qua là muốn đối chọi với Phù Sinh Túy Mộng Lâu, nhưng trên thực tế có thể vẫn là do Bạch Cực Nhạc âm thầm thúc đẩy.”

Tô Bạch Y cười: “Nhưng nhìn ngươi có vẻ cũng không quan tâm việc mình trở thành con cờ của người khác.”

“Ta không quan tâm việc làm con cờ của người khác, nhưng ta còn chưa gặp được ai có thể nắm giữ con cờ là ta đâu. Chưa từng có.” Tô Tiễn ngạo nghễ nói, “Mặc kệ người khác dựng bàn cờ gì, ta cũng đều có thể phá vây mà ra. Ngươi biết vì sao không?”

Tô Bạch Y lắc đầu: “Xin lắng tai nghe.”

“Bởi vì con cờ trên bàn cờ có giới hạn, ván cờ cũng có quy củ, mà con người của ta thì chưa từng có giới hạn, không nói quy củ.” Tô Tiễn chắp tay nói, “Tiểu tử, nhìn rõ. Ở Anh Hùng đại hội, ta sẽ cho bọn họ mở mang kiến thức một chút xem cái gì mới là anh hùng thật sự.”

Khóe miệng Tô Bạch Y hơi nhếch lên: “Tiền bối, ta có một ý này.”

“Ý gì?” Tô Tiễn hỏi.

“Chúng ta đi tham gia Anh Hùng đại hội.” Tô Bạch Y ngửa đầu nói, “Lấy danh nghĩa của Tô gia đi.”

Tô Tiễn cười ha hả: “Được, lấy danh nghĩa Tô gia.”

“Có điều ở Anh Hùng đại hội vẫn có biến số, mà chúng ta còn chưa bàn đến.” Tô Bạch Y nhắc nhở.

Tô Tiễn càng ngày càng cảm thấy tiểu tử trước mặt này hợp tính mình, bởi vì hắn rất thông minh, hắn gật đầu: “Đúng vậy, Bạch Cực Nhạc dùng cái gì, để đưa Tiết Thần Quan đưa tới nơi này.”

“Chắc sẽ không phải cũng dùng nữ tử đấy chứ.” Tô Bạch Y cười nói.

“Ta thích nhất Hiên Duy thành giờ phút này.” Trên cả con đường đã không còn bóng người, chỉ có tiệm hoa trong góc vẫn còn một ánh nến đang sáng, nam tử tháo mặt nạ đồng thau trên mặt xuống, giơ chén rượu nhỏ trên bàn lên, uống một ngụm rượu, “Hiên Duy thành quá mệt mỏi, chỉ có hai canh giờ tiếp tới, tòa thành này mới có thể đi vào giấc ngủ yên tĩnh.”

Bà chủ tiệm hoa cười ngồi xuống đối diện hắn, dùng tay chống cằm nhìn nam tử trước mặt: “Gương mặt này của ngươi, cũng chẳng coi là tuấn tú tới cỡ nào, nhưng vì sao có nhìn thế nào cũng không chán vậy.”

Nam tử hơi ngửa đầu, bà chủ nói không sai, dung mạo của nam tử này cho dù có trẻ lại hai mươi tuổi, cũng chỉ có thể nói là bình thường, nhưng ánh mắt của nam tử lại rất sâu sắc, chỉ liếc mắt một cái cũng rất dễ làm người ta sa vào ánh mắt ấy huống chi nhìn kỹ như vậy, hắn cười: “Nói bậy, rõ ràng ta rất tuấn tú.”

“Cũng mặc kệ có tuấn tú hay không, ngươi vẫn sẽ không thích ta.” Bà chủ làm bộ ưu thương nói, “Tiếc nuối a.”

“Ai nói không thích.” Nam tử đặt chén rượu lên miệng, sâu kín nói một câu.

“Chỉ là tâm nguyện chưa xong?” Bà chủ nhướn mày.

“Ta đã đáp ứng với sư phụ, phải tìm được tấm mặt nạ kia.” Nam tử uống rượu, “Nếu không có tấm mặt nạ kia, vậy thì cuộc đời này cho dù là trở thành thiên hạ đệ nhất, thì mọi người trong tông môn chúng ta từ trên xuống dưới, sau khi chết vẫn là linh hồn vô chủ.”

Bà chủ khẽ thở dài: “Người sống, vì một tấm mặt nạ?”

“Ta cũng cảm thấy rất nực cười a.” Nam tử buông chén rượu xuống, gối tay sau đầu, thân mình hơi ngửa ra sau, nhìn lên trên, “Nhưng không còn cách nào a, sư phụ lão nhân gia rất bướng bỉnh. Nếu đã đáp ứng với hắn rồi, vậy thì phải làm được a.”