Quân Hữu Vân

Chương 233: Xuân Khuê



Đêm đã khuya.

Bờ sông Xuân Thủy ồn ào náo động rốt cuộc cũng trở về an tĩnh, đèn lồng trong Thanh Ca Lâu cũng dần tắt.

Nam Cung Tịch Nhi và Thanh Y Lang đứng trên một con thuyền nhỏ chậm rãi đi về phía trước, Thanh Y Lang đã hơi có chút say, hắn cười nói: “Nếu mỗi ngày đều có thể tận hứng vui thú như thế này, thì tốt biết bao nhiêu a.”

Nam Cung Tịch Nhi hơi nhíu mày, quay đầu nói: “Ngươi là thiếu chủ Tạ gia, lại có thể say mê với mấy chuyện hưởng thụ này à?”

“Người sống một đời, chẳng phải là để sung sướng sao?” Thanh Y Lang hỏi ngược lại, “Chúng ta vì cái gì mà nỗ lực, vì cái gì mà phải dẫm gia tộc nhà người khác xuống dưới chân, chẳng phải là vì để bản thân khoái hoạt hơn một chút, sung sướng thêm một chút sao! Vậy nếu đã như thế, vì sao bây giờ không hưởng thụ luôn?”

“Nhưng rất nhiều người không thể sung sướng như ngươi, ngươi là thiếu chủ Tạ gia, cho nên mới có thể khoái hoạt như vậy. Thế nhưng Tạ gia còn có rất nhiều người khác, vận mệnh của bọn họ, cần phải có ngươi dẫn dắt.” Nam Cung Tịch Nhi nhìn cá bơi lượn trong hồ nước, trầm giọng nói.

“Gia tộc a.” Thanh Y Lang trực tiếp nằm xuống boong thuyền, đôi tay gối sau đầu, nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Thật là một thứ quá phiền toái a. Thật là mỗi lần nghĩ đến, đã mệt rã rời. Đúng rồi, đường muội, có phải ngươi thích Tô Bạch Y không?”

Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt, sau đó mặt bắt đầu nóng lên, nàng nói: “Hắn là sư đệ ta.”

“Ta cảm thấy Tô Bạch Y là một người không tồi, còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta bị áp giải tới Vương gia, là hắn đã cứu ta.” Thanh Y Lang sâu kín nói, “Một thiếu niên sạch sẽ, thuần túy tới cỡ nào, ở trong mắt hắn, ta không nhìn được bất cứ thứ tạp chất nào, ta nói với hắn, nếu ta mất đi võ công, vậy thì cũng như mất đi cơ hội. Hắn nói, nếu cơ hội mà ta nói chỉ là trở thành gia chủ Tạ gia, danh chấn giang hồ, vậy thì có lẽ là không còn cơ hội, nhưng nếu ta chỉ muốn có được một đoạn nhân sinh tốt đẹp, vậy thì cơ hội của ta ở phía trước.”

Nam Cung Tịch Nhi cười lắc đầu: “Hắn biết cái gì.”

“Hắn thật sự biết, trong ánh mắt hắn không có tạp chất, nhưng trong ánh mắt ấy lại có chuyện xưa, ta giống hắn, cũng từng trải qua rất nhiều việc a.” Thanh Y Lang bỗng nhiên nở nụ cười, “Nói tóm lại, dung mạo hắn cũng rất tuấn tú, đứng chung một chỗ với đường muội ngươi, thì hẳn là một đôi mỹ nhân, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Hắn thật sự chỉ là một tên sư đệ a, tuy rằng luôn thích giả bộ làm cao thủ, võ công thì kém như vậy, nhưng lần nào hắn cũng nói hắn có thể làm được.” Nam Cung Tịch Nhi vẫy tay, “Thích khoác lác.”

“Vậy hắn có làm được không?” Thanh Y Lang tiếp tục hỏi, “Nói thật, lần đầu tiên gặp hắn, ta cũng cảm thấy hắn là cao thủ.”

Nam Cung Tịch Nhi ngây ngẩn cả người, nàng hồi tưởng lại, bất luận là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với Giới Tình Bất Giới Sắc, hay là sau đó ở trên trường thuyền của Mộc gia, cho tới lần cuối cùng ở Thượng Lâm Thiên Cung, Tô Bạch Y tựa hồ thật sự có thể làm được những việc mà nhìn qua có vẻ vượt xa khỏi phạm vi năng lực của hắn. Rõ ràng là sư tỷ nàng, võ công mạnh đến đáng sợ, nhưng thời khắc mấu chốt thì sư đệ phế vật lại luôn có thể xoay chuyển càn khôn. Nam Cung Tịch Nhi nghẹn nửa ngày cuối cùng nói: “Đó là vận khí của hắn tốt.”

Thanh Y Lang sờ cái trán hơi có chút nóng của mình, nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi: “Đường muội, lần đầu gặp ngươi, ngươi đoán ta có ấn tượng gì với ngươi?”

“Nói cho cẩn thận.” Giọng Nam Cung Tịch Nhi mang ý uy hiếp.

Thanh Y Lang nhướn mày: “Khi mới gặp ngươi, ta cảm thấy ngươi rất đẹp, nhưng tựa như là một tòa băng sơn, dù lạnh nhưng có khoảng cách, trong tay cầm Lương Nhân kiếm, toàn thân trên dưới cũng toàn là ánh kiếm. Cho dù là vừa rồi ở trong Thanh Ca Lâu, ngươi đối ẩm với ta, toàn bộ người ở bờ sông Xuân Thủy đều tới nhìn chúng ta, thì thần sắc ngươi vẫn bình thản, chỉ có trong nháy mắt ấy thần sắc ngươi lại toát ra một tia bối rối, vì ngươi nghe nhầm thấy sư đệ ngươi gọi ngươi. Nhưng bây giờ, ta cảm thấy trên con thuyền nhỏ này, có sự ấm áp bao trùm, băng tuyết tan ra, ta cảm nhận được rõ ràng, đường muội ngươi, cũng là một nữ tử hào hoa phong nhã a.”

Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu nói: “Nói hươu nói vượn.”

“Khi chúng ta bắt đầu trò chuyện về Tô Bạch Y, đường muội ngươi liền không còn phòng bị ta, trong ngôn từ cũng tràn đầy ý cười. Khoảng cách giữa ngươi và ta, dường như lập tức được kéo gần, như vậy rất tốt, nữ tử ở tuổi này, vốn không nên sắc nhọn như kiếm.” Thanh Y Lang giơ tay tiếp lấy một đóa hoa Trà được gió thổi bay tới trước mặt mình, “Tin tưởng ta, về phương diện này, cho dù ta không phải thiên hạ đệ nhất, thì cũng là Giang Nam đệ nhất. Ta chính là Thanh Y Lang a, một giấc mộng trong xuân khuê ở Giang Nam.”

Nam Cung Tịch Nhi ngầng đầu lên, lại một đóa hoa Trà bay về phía nàng, chỉ là mới bay tới cách người nàng một thước, đã bị kiếm khí của nàng tản ra xé nát.

“Ngươi có vẻ rất hưởng thụ cách gọi này.” Trong giọng Nam Cung Tịch Nhi có vài phần khinh miệt, “Cho nên ngươi bỏ nữ tử đã xả thân cứu ngươi, đi làm một giấc mộng trong xuân khuê?”

Thanh Y Lang ngồi dậy khoanh chân: “Ta vốn rất hưởng thụ. Chỉ tiếc a, Vương gia không nên ức hiếp a tỷ ta. Từ thời khắc a tỷ ta gả vào Vương gia, ta đã thề, cho dù sau khi ta chết có vạn kiếp bất phục, thì cuộc đời này cũng phải đấu với bọn họ, đấu tới cùng!” Nói xong câu đó, thân hình hắn lật sang bên cạnh, một cây đao từ dưới thuyền đâm lên.

Trên thân đao, có khắc một đóa hoa Trà.

“Phong tuyết trà hoa, sát nhân như họa?” Thanh Y Lang đấm một quyền xuống, trực tiếp đánh boong thuyền thủng một lỗ.

Tay Nam Cung Tịch Nhi dịch tới chuôi kiếm, Lương Nhân kiếm đang muốn xuất vỏ. Thanh Y Lang giơ tay ngăn lại: “Đường muội không cần động thủ.”

Mặt hồ chấn động một trận, sau đó liền trở lại yên ả. Nhưng càng ngày càng nhiều hoa Trà bay về phía chiếc thuyền nhỏ của bọn họ. Nam Cung Tịch Nhi nheo mắt: “Vì sao bỗng nhiên lại có nhiều hoa như vậy?”

Thanh Y Lang nhún vai: “Ở Giang Nam, có một tổ chức giết người thần bí, tất cả sát thủ đều lấy hoa làm tên. Trong đó có một người tên là Trà Hoa, nghe nói mỗi lần hắn giết người, đều phải làm đẹp như một bức họa.”

“Lương Nhân mỹ cảnh, Trà Hoa phiêu linh, hẳn là một bức họa đẹp.” Bên cạnh thuyền nhỏ, một nam tử mặc áo đen từ trong lòng sông nhảy dựng lên, đứng trước mặt Thanh Y Lang.

Nam Cung Tịch Nhi hừ lạnh một tiếng, tất cả hoa Trà bay quanh thuyền nhỏ trong nháy mắt hóa thành bột phấn, nàng xoay người, ngữ khí bình tĩnh: “Chỉ bằng ngươi?”

Vẻ mặt Thanh Y Lang lộ ra vài phần kinh ngạc, hắn biết võ công Nam Cung Tịch Nhi cao, lại không nghĩ, cao tới mức này. Nước sông không ngừng chảy về phía xoáy nước, Thanh Y Lang nhẹ nhàng dậm chân, boong thuyền lập tức tan vỡ, Nam Cung Tịch Nhi và Thanh Y Lang vẫn đứng trên một mảnh thuyền trôi trên mặt sông. Mà bên kia sát thủ Trà Hoa thì chìm dần xuống theo con thuyền nhỏ, Trà Hoa phất thanh đao trong tay, giơ ngang người, trên mặt đao, có một đóa Tường Vi rơi xuống. Trà Hoa lập tức thu đao, ngửa người lặn vào trong lòng sông.

Thanh Y Lang nhíu mày nhìn một lát, phát hiện nước dưới sông đã không còn động tĩnh: “Hắn đi rồi?”

Nam Cung Tịch Nhi gật đầu: “Đi rồi. Vừa rồi có một cao thủ khác, xuất hiện ở bờ sông.”