Quân Hữu Vân

Chương 227: Kiến



Trong nội đường của Vương gia, bầu không khí có chút nghiêm trang.

Vương Nhược Hư giơ chén trà lên, thổi hơi nóng bên trên: “Việc chúng ta gặp nhau ở chỗ này, sao Tạ gia lại biết?”

Lục Thiên Hành làm bộ không nghe thấy, đặt chén trà trong tay xuống: “Trà này quá nóng, uống vào làm lòng ta nóng đến hoảng.”

“Ngươi ngày nào cũng rèn binh khí cạnh lò rèn, còn ghét trà nóng?” Đông Phương Vân Ngã trả lời.

“Ây dô, ba vị thúc bá đều ở chỗ này a.” Thanh Y Lang đi vào, nhìn thấy Lục Thiên Hành và Đông Phương Vân Ngã lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ là vẻ mặt bày ra có hơi quá đà, tràn đầy ý khiêu khích. Nhưng ánh mắt của mọi người rất nhanh đã rời khỏi người hắn, nhìn về phía nữ tử bên cạnh hắn.

Một thân áo tím, dung nhan tuyệt mỹ, bên hông treo một thanh trường kiếm sáng như ngọc. Nữ tử như vậy vô luận là đi tới nơi nào, cũng đều sẽ trở thành tiêu điểm thu hút ánh mắt của nam nhân, cho dù là các vị gia chủ của Giang Nam tứ đại thế gia, khi nhìn thấy nữ tử như vậy, thì trong sắc mặt cũng khó nén được sự kinh ngạc.

Sắc mặt Đông Phương Khởi cũng hơi đổi, nói thầm trong lòng một tiếng: Là nàng? Hắn từng gặp Nam Cung Tịch Nhi ở Hồ Tắc thành ngoài Ác Ma thành một lần, biết nàng là người của Học Cung, nhưng vì sao lần này lại đi theo Thanh Y Lang? Tuy trong lòng đầy hoang mang, nhưng Đông Phương Khởi cũng không nói ra, hắn rất tò mò, lần này Thanh Y Lang tới đây sẽ mang đến cho cuộc mật hội này sự thay đổi gì.

Thanh Y Lang tìm vị trí ngồi xuống, Nam Cung Tịch Nhi cầm kiếm đứng phía sau hắn, Thanh Y Lang hắng giọng: “Chư vị thúc bá, đã nhìn đủ chưa?”

“Vị cô nương này là?” Lục Thiên Hành hỏi.

“Đường muội của ta.” Thanh Y Lang không dây dưa nhiều về vấn đề này, nhìn về phía Vương Nhược Hư, “Vương thúc thúc, các ngươi đây là đang đàm luận chuyện gì a? Lần này ta đến, có quấy rầy các ngươi không?”

Vương Nhược Hư cười: “Cũng không quấy rầy gì, vốn dĩ cũng muốn mời ngươi đi, nhưng đệ tử được phái đi truyền tin nói hiền chất ra ngoài, tin tức cũng không được đưa đến nơi. Nếu đã tới, vậy thì cũng vừa lúc, cùng nhau tâm sự.”

Thanh Y Lang gật đầu đáp: “Được, vậy thì tâm sự!”

Vương Nhược Hư hắng giọng: “Hiện giờ sự tồn tại của Thượng Lâm Thiên Cung đã chỉ còn trên danh nghĩa, hai vị tiền bối Đạo Quân và Nho Thánh cũng rất ít nhìn qua việc giang hồ, theo góc nhìn của ta, giang hồ hiện giờ như rắn mất đầu, trong khoảng thời gian này rất nhiều nơi xuất hiện việc các môn phái lớn lớn bé bé báo thù nhau. Lần này ta mở Anh Hùng đại hội, cũng là muốn chấn chỉnh các đại môn phái một chút, củng cố lại trật tự giang hồ, tránh cho những việc đổ máu vô nghĩa như vậy lại sảy ra.”

Thanh Y Lang chắp tay nói: “Vương thúc thúc đại nhân đại nghĩa, chân thật nhiệt tình, hiệp can nghĩa đảm, chính nghĩa lẫm liệt, bụng đầy nhiệt huyết, thật là làm những vãn bối như chúng ta rất là khâm phục!”

Nam Cung Tịch Nhi đứng sau lưng Thanh Y Lang bất giác đưa tay che miệng, mới nhịn không cười ra tiếng. Ý châm chọc trong chuỗi dài những lời tán dương này của Thanh Y Lang, đương nhiên tất cả mọi người ở đây đều nghe ra, nhưng giọng Thanh Y Lang lại cứ vang dội, nét mặt thành khẩn, cái gọi là giơ tay không đánh mặt người đang cười, câu này dù là khen hay là châm chọc, thì Vương Nhược Hư cũng chỉ có thể chiếu bàn toàn thu. Vương Nhược Hư chỉ hơi nhíu mày, liền nói tiếp: “Năm đó Tô Hàn thành lập Duy Long Chi Minh, kết minh với tứ đại gia tộc chúng ta, Đại Trạch Phủ tam đại phái, Tức Mặc Kiếm thành, sau này cho dù Tô Hàn đã chết, Duy Long Chi Minh cũng vẫn chưa phá, toàn giang hồ cũng vẫn sùng bái Duy Long Chi Minh chúng ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nhưng hiện giờ, Thượng Lâm Thiên Cung chia năm xẻ bảy, ba nhà Đại Trạch Phủ cũng đã không còn hòa thuận, chỉ còn tứ đại gia tộc chúng ta, quanh năm vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp.”

“Tỷ như hai nhà Vương Tạ chúng ta, vẫn là thông gia.” Thanh Y Lang cười nói, tuy rằng nụ cười của hắn bây giờ đã mang theo sự hung ác rất rõ ràng.

Vương Nhược Hư lại tăng thêm vài phần giọng điệu: “Duy Long Chi Minh đã không còn tồn tại nữa, nhưng trật tự giang hồ vẫn cần người chủ trì, ta cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để tứ đại gia tộc chúng ta chính thức chưởng quản cái giang hồ này. Tại Anh Hùng đại hội, ta sẽ tuyên bố thành lập Hiên Duy Chi Minh, nhưng trước đó, tứ đại gia tộc chúng ta cần phải trở nên vững chắc hơn nữa. Tỷ như trước đây chúng ta sẽ để gia chủ các nhà thay phiên đảm nhiệm chức đại gia trưởng, nhưng hiện giờ, ta cảm thấy để Vương gia chúng ta cầm đầu, dẫn dắt toàn bộ tứ đại gia tộc mới là lựa chọn tốt nhất!”

Toàn đường lặng ngắt như tờ.

Ngay cả Thanh Y Lang cũng ngây ngẩn cả người, từ đầu hắn đã nghĩ chắc Vương Nhược Hư sẽ đưa ra yêu cầu quá phận, nhưng không nghĩ rằng, lại là yêu cầu quá phận đến như thế.

Người mở miệng nói chuyện đầu tiên trong đường vậy mà lại là thiếu chủ của Đông Phương gia Đông Phương Khởi, hắn cố gắng áp xuống sự tức giận trong lời nói: “Vương gia chủ đây là muốn phế bỏ quy củ của tổ tiên, tự lập mình làm chủ của tứ đại gia?”

Vương Nhược Hư chậm rãi uống một ngụm trà: “Nếu tứ đại gia tộc trở thành giang hồ khôi thủ, vậy thì cũng sẽ là vinh quang của mỗi đệ tử trong tứ đại gia tộc. Thúc phụ Vương Nhất sẽ trở thành đại trưởng lão của Hiên Duy Chi Minh, có hắn tọa trấn, việc này mười phần nắm chắc chín.”

“Thương Thánh lão gia tử cũng muốn rời núi a.” Lục Thiên Hành ý vị thâm trường.

“Hay a!” Thanh Y Lang bỗng nhiên vỗ bàn, hô to một tiếng, chọc cho tất cả mọi người trong đường đều nhìn về phía hắn.

Đông Phương Khởi cả giận nói: “Hay cái gì mà hay? Ta nói này Tạ Hưng ngươi có phải điên rồi hay không?”

“Ta nói chuyện này, rất hay a! Tứ đại gia tộc chúng ta mấy năm nay luôn bị Thượng Lâm Thiên Cung đè dưới chân, hắn bảo chúng ta đi vây công Ác Ma thành, chúng ta liền đi vây công Ác Ma thành, bây hắn không xong rồi, đương nhiên là đến phiên chúng ta quật khởi! Ta cảm thấy kiến nghị này của Vương thúc thúc rất đúng a, về sau tứ đại gia tộc hợp thành một thể, tuy rằng mọi người vẫn ở riêng phủ của mình, nhưng đứng đầu tứ đại gia tộc, sẽ là Vương gia! Minh chủ, đương nhiên là Vương thúc thúc! Ta tán thành!” Thanh Y Lang chụp bàn nói, “Tạ gia chúng ta, là người đầu tiên tán thành!”

“Ngươi nói lại lần nữa.” Đông Phương Khởi nhíu mày nói.

“Chớ nhiều lời.” Đông Phương Vân Ngã phất tay ngăn cản Đông Phương Khởi.

Lục Thiên Hành liếc mắt nhìn Thanh Y Lang một cái, Thanh Y Lang cũng nhìn hắn nháy mắt, Lục Thiên Hành cúi đầu cười, nghĩ thầm trong lòng: Tiểu tử này lòng dạ thật thâm a. Theo lý thuyết, thì gia tộc tiếp theo chấp chưởng tứ đại gia tộc phải là Đông Phương gia, phiên ngôn luận hôm nay của Vương Nhược Hư, đã trực tiếp uy hiếp đến địa vị của Đông Phương gia. Tạ gia vốn đã là gia tộc yếu thế nhất, đương nhiên không vấn đề gì đối với chuyện này, hiện giờ Thanh Y Lang đột nhiên ủng hộ túc địch là Vương gia, làm những người khác trở tay không kịp, vậy thì vấn đề này phải trực tiếp giao cho Vương gia và Đông Phương gia.

Nếu luận tài cán võ học, Đông Phương Vân Ngã từ nhỏ đã hơn Vương Nhược Hư một bậc.

Nhưng Đông Phương gia không có Thương Thánh Vương Nhất, còn Vương gia thì có.

Vương Nhược Hư nghe xong lời Thanh Y Lang vừa nói, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh lại, hỏi gia chủ của hai nhà khác: “Hai vị gia chủ cảm thấy sao?”

Lục Thiên Hành đặt chén trà xuống: “Ta vốn là không tán thành.”

“Ồ?” Vương Nhược Hư hơi nheo mắt.

“Nhưng thấy Vương gia chủ đại nhân đại nghĩa, chân thật nhiệt tình, hiệp can nghĩa đảm, chính nghĩa lẫm liệt, bụng đầy nhiệt huyết như thế, ta cũng nguyện ủng hộ!” Lục Thiên Hành cười nói, “Không biết Đông Phương gia chủ thấy thế nào?”

“Được.” Đông Phương Vân Ngã chỉ nói một chữ, trong chữ này cũng không có chút giọng điệu nào.

Là được trong “Được, cứ như vậy mà làm”, hay là được trong “Được, nếu ngươi đã bất nhân thì ta liền bất nghĩa”?