Quân Hữu Vân

Chương 224: Lữ Gia



Tô Tiễn lâm vào sự cảm khái của chính mình, hoàn toàn không ý thức được Tô Bạch Y vẫn đang bị chưởng lực của mình đè dưới đất. Tô Bạch Y không gắng dậy được nữa, trực tiếp dán mặt xuống đất: “Tiền bối, ngươi còn không buông tay, tấm ván gỗ nãy sẽ bị ta áp hỏng đấy.”

Tô Tiễn phục hồi tinh thần, nở nụ cười ý vị thâm trường: “Thiếu chút nữa quên mất ngươi, ngươi cho rằng chuyện hôm nay, có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?”

“Chuyện gì a?” Tô Bạch Y chột dạ nói.

“Từ trước tới nay, ngươi vẫn luôn nói với ta võ công ngươi không tốt, ta cũng thử ngươi vài lần, phát hiện đúng là kém đến nỗi làm người ta giận sôi máu. Nhưng môn võ công vừa rồi ngươi dùng với Vương Linh Tiêu, ta còn nhớ rõ Vương Linh Tiêu gọi tên võ công đó, là Tiên Nhân Thư……” Tô Tiễn sâu kín nói, “Nghe cũng có vài phần thú vị.”

“Hắn nói hươu nói vượn, ta chỉ đánh hắn một chưởng, hắn sợ mất mặt, cố ý nói ta có gì đó lợi hại……” Tô Bạch Y nói được một nửa, đã bị Tô Tiễn ấn đầu xuống đất, Tô Tiễn cười nói: “Bây giờ không phải lúc ngươi mở miệng.”

Tô Tiễn rót một tia nội lực của mình vào trong cơ thể Tô Bạch Y, không ngoài dự tính của hắn, nội lực của Tô Bạch Y đúng là vô cùng bình thường, căn bản không thể chống được tia chân khí này. Tô Bạch Y nằm dãy dụa dưới đất, chỉ cảm thấy thân mình như là có vô số côn trùng đang bò, có một loại cảm giác đau đớn như xương cốt bị đục khoét, hắn cố gắng muốn tránh thoát, lại bị Tô Tiễn hung hăng ấn xuống, không có cách nào nhúc nhích.

“Đường đường là đồ đệ của Tạ Khán Hoa, là tông gia đệ tử của Tô thị nhất tộc ta, sao lại vô dụng như vậy? Nhưng nếu ngươi thật sự vô dụng như vậy, thì tại sao tên Bạch Cực Nhạc kia lại cảm thấy hứng thú với ngươi?” Tia nội lực của Tô Tiễn đi một vòng trong cơ thể Tô Bạch Y, nhưng khi đến đan điền lại bỗng nhiên gặp trướng ngại, cuối cùng không thể tiến thêm chút nào.

Cái gọi là đan điền, tức là nơi mà chân khí kết tụ, lẽ ra nội lực trong cơ thể Tô Bạch Y bình thường như thế, thì khi tới đan điền không thể có chân khí chặn lại mới đúng. Tô Tiễn cười, nghĩ thầm quả nhiên có vài phần thú vị. Thế là lại rót vào thêm vài tia chân khí nữa, chân khí của Tô Tiễn rót vào, trong nháy mắt luồng trở lực ở đan điền liền biến mất, chân khí của Tô Tiễn đi vào trong đan điền của Tô Bạch Y, sau đó liền biến mất.

Không phải bị chắn lại, cũng không phải bị đánh tan, mà là biến mất. Giống như là —— bị ăn luôn vậy.

Tô Tiễn theo bản năng muốn thu tay, lại phát hiện có một lực hấp dẫn cực lớn giữ bàn tay hắn lại trên vai Tô Bạch Y, lông mày hắn nhẹ nhàng nhíu lại: “Ồ?”

Tô Bạch Y nằm dưới đất, hai má đỏ bừng: “Tiền bối, đây là tự ngươi đưa tới cửa.”

“Thú vị thú vị.” Sắc mặt Tô Tiễn không thay đổi, sâu kín nói, “Cho nên bây giờ ngươi đang hút nội lực của ta?”

“Đắc tội, tiền bối.” Tô Bạch Y thở hổn hển nói.

“Không sợ ngươi đắc tội, chỉ sợ cơ thể này của ngươi, không ăn nổi nội lực của bộ xương già này thôi!” Tô Tiễn gầm lên một tiếng, trực tiếp đưa toàn bộ nội lực của mình vào trong cơ thể Tô Bạch Y.

Trước đây Tô Bạch Y từng dựa vào Tiên Nhân Thư hấp thụ nội lực của tông chủ Thiên Hiểu Vân Cảnh Phong Ngọc Hàn, Phong Ngọc Hàn đã là cao thủ Bất Quy cảnh tối cao của võ đạo, lúc ấy Tô Bạch Y hút nội lực của hắn đã phải dồn hết toàn lực, mà Tô Tiễn, sớm đã là cao thủ đứng trên võ đạo. Tô Bạch Y bây giờ, có thể cắn nuốt được nội lực của Tô Tiễn không?

Tô Bạch Y cơ hồ còn chưa kịp suy xét vấn đề này, đã trực tiếp bị nội lực như thủy triều dũng mãnh ập vào trong cơ thể, đánh hôn mê bất tỉnh.

Mây mù lượn lờ, tiên sơn chót vót.

Nước biển đầy trời, mênh mông bát ngát.

“Lại là nơi này!” Tô Bạch Y kinh hô, “Vậy thì người kia……”

“Xem ra ngươi đã không còn lạ, với việc chúng ta gặp nhau.” Giọng người khó phân nam nữ vang lên sau lưng Tô Bạch Y, Tô Bạch Y xoay người, lại lần nữa thấy nam tử thân mặc áo trắng chân dẫm lên lưng bạch hạc. Khuôn mặt nam tử có bốn phần giống Tô Bạch Y, tuổi tác nhìn qua cũng không cách biệt lắm, chỉ là cảm giác thê lương, đạm mạc trong ánh mắt kia lại hoàn toàn trái ngược với Tô Bạch Y.

“Vì sao mỗi lần ta nằm mơ đều mơ thấy nơi này?” Tô Bạch Y hỏi.

Nam tử cười: “Bởi vì ngươi vốn thuộc về nơi này.”

Tô Bạch Y nhíu mày nói: “Có thể đừng nói những lời khó hiểu như vậy được không? Ta tên Tô Bạch Y, nhà của ta hoặc là ở Duy Long Sơn, hoặc là ở Hạnh Hoa thôn, dù sao cũng không phải ở chỗ này.”

“Duy Long Sơn? Ha ha ha ha ha.” Nam tử cười vang, “Đó chính là nơi mà Lữ Huyền Thủy ta, tất phải hủy diệt!”

“Lữ Huyền Thủy?” Tô Bạch Y khẽ nhíu mày, Mạc Vấn từng nói tới cái tên này, quả nhiên người này chính là chủ nhân của Doanh Châu, năm đó đã suất lĩnh Doanh Châu lai khách đại chiến với đám người Tô Hàn.

Khi hai người đang nói chuyện, mây mù bỗng nhiên ngưng tụ trên không trung, Lữ Huyền Thủy ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Người này không đơn giản a.”

Tô Bạch Y ngẩng đầu lên: “Cái gì không đơn giản?” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy đám mây mù kia chụp xuống đầu hắn, tòa tiên đảo, nước biển, tiên nhân, nháy mắt đều tiêu tán như mây khói, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nắm lấy Tô Bạch Y, sau đó đột nhiên kéo lên, trực tiếp túm hắn ra khỏi mộng cảnh.

“A a a!” Tô Bạch Y hét lớn một tiếng, từ trong mộng cảnh tỉnh lại, hắn sờ lưng, mồ hôi sớm đã ướt đẫm.

Tô Tiễn đứng dậy nói: “Nằm mơ? Xem ra còn là một giấc mơ không đẹp lắm.”

Tô Bạch Y thở hổn hển: “Tiền bối, vừa rồi ngươi nói đến thủ hộ của bốn cảnh?”

Tô Tiễn không hiểu ý: “Làm sao? Ngươi vẫn không tin à? Nếu không tin, thì ta đây có nhiều lời cũng vô ích, ngươi không ngại nói với ta về môn công pháp hút nội công người khác này chứ? Tiểu tử ngươi thật là giảo hoạt, nếu ta không có nội công thâm hậu không đáy như vậy, thì thật sự sẽ bị ngươi hút hết rồi.”

“Không phải, ta muốn hỏi ngươi, thủ hộ nam cảnh là gia tộc nào?” Tô Bạch Y hỏi.

“Nam cảnh, là Lữ gia. Bọn họ từng ở Nam Hải, có điều đã mai danh ẩn tích từ rất sớm rồi.” Tô Tiễn khẽ nhíu mày, “Ngươi hỏi việc này làm gì?”

“Mười tám năm trước, ở bờ Nam Hải có một tòa tiên đảo cập bờ, người trên đảo này tự xưng là Doanh Châu lai khách, người cầm đầu, là họ Lữ. Lữ Huyền Thủy!” Tô Bạch Y ngửa đầu nhìn về phía Tô Tiễn.

Núi Thanh Thành, Đạo phủ.

Đạo Quân tỉnh lại từ trong minh tưởng sâu xa.

“Thế nào?” Đông Phương Tiểu Nguyệt thấy Đạo Quân tỉnh lại, lập tức tiến về phía trước hỏi.

“Tiên đảo bắc lâm, sợ là chỉ kém một thời cơ.” Đạo Quân thở dài một tiếng.

“Thời cơ nào?” Đông Phương Tiểu Nguyệt trầm giọng hỏi.

Đạo Quân giơ một ngón tay: “Chờ sao trời di chuyển về phía bắc, tòa đảo Doanh Châu kia sẽ đi theo sự chỉ dẫn của sao trời, cập bờ một lần nữa. Bọn họ thật sự sẽ quay lại đây. Lữ Huyền Thủy, cùng những tên Doanh Châu lai khách đó.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt thở dài một tiếng: “Không có cách gì có thể ngăn cản sao?”

“Lần này Doanh Châu bắc lâm là cơ hội cuối cùng của bọn họ trong vòng trăm năm tới, mà đối với chúng ta mà nói, thì ra sức đánh một trận, chính là cơ hội duy nhất.”

Phù Sinh Túy Mộng Lâu.

Bạch Cực Nhạc cắm ba cây hương vào lư hương, sau đó hắn xoay người nhìn về phía nam, hình như đang suy nghĩ việc gì.