Quân Hữu Vân

Chương 223: Truyền Thuyết



Trong mấy tháng qua, Tô Bạch Y đã dùng rất nhiều phương thức khác nhau muốn trốn khỏi tay vị Ma Quân điện hạ này, nhưng đều bị đối phương nhìn thấu, có đôi khi hắn cảm thấy Ma Quân Tô Tiễn chỉ là một lão nhân tính tình kỳ quái, nhưng có đôi khi lại cảm thấy trong lòng hắn còn mang theo vài phần thiên chân như đứa trẻ, nhưng trên đường mấy lần gặp phải thám tử của Phù Sinh Túy Mộng Lâu, lão nhân ra tay rất tàn nhẫn, rất xứng với danh Ma Quân. Bây giờ bỗng nhiên lại nói quân trong Ma Quân của mình không phải quân vương, mà là quân tử, càng làm Tô Bạch Y không nắm bắt được.

“Tiền bối, nếu võ học của ngươi đã cao như thế, ta thấy cho dù có gọi là thiên hạ đệ nhất cũng không quá.” Tô Bạch Y quyết định đổi phép khích tướng để tìm kiếm một con đường ra, “Vậy thì còn muốn thứ đồ trong Thiên Ky Hạp làm gì?”

“Thiên Ky Hạp là bảo vật gia truyền đời đời của Tô gia, há có thể bị người ngoài đoạt được?” Tô Tiễn lạnh lùng nói.

“Đồ trong Thiên Ky Hạp rốt cuộc là thứ gì?” Tô Bạch Y hỏi dò, vấn đề này từ sau khi xuống, hắn vẫn luôn hỏi, mà Tô Tiễn luôn tránh né không nói.

Nhưng lần này Tô Tiễn lại ngồi xuống, nói: “Ngươi là đệ tử nội môn của Tô gia, có nói với ngươi cũng không sao. Trong truyền thuyết mấy trăm năm trước, thiên hạ có tứ đại thế gia, lần lượt là bắc cảnh Tô gia, nam cảnh Lữ gia, tây cảnh Diệp gia, đông cảnh Mạc gia, tứ đại thế gia mà ta nói, không phải là tứ đại thế gia mà Giang Nam tứ đại gia tộc bây giờ có thể so được, tộc chúng vạn người, thế gia khổng lồ có thể sánh với một quốc gia. Tứ đại thế gia thủ vệ tứ phương, chống lại địch nhân ở ngoài bốn cảnh.”

“Ở ngoài bốn cảnh?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Cực bắc của thế gian là phương nào? Phía bắc chính là thần sơn Côn Luân, vậy ở ngoài Côn Luân lại là nơi nào? Phía đông là nơi nào? Biển dài vô tận, vậy nước biển sẽ chảy về nơi nào? Ở ngoài bốn cảnh chính là bên ngoài những nơi mà chúng ta luôn cho rằng đó là điểm cuối của thiên hạ, nghe nói ở mảnh trời đất bên ngoài đó cũng có những võ giả tuyệt cường, tứ đại thế gia gác ở tứ phương, chính là để ngăn cản sự xâm lấn của bọn họ. Cho đến trận chiến có một không hai kia diễn ra, sau trận đại chiến ấy, tất cả địch nhân ở ngoài bốn cảnh đều rút lui, mà người của tứ đại thế gia chỉ còn lại không đầy hai thành, hai thành người này cuối cùng phân tán khắp thế gian, có gia tộc vẫn duy trì thế lực tông môn, tỷ như Tô gia chúng ta, tới Duy Long Sơn, cũng có gia tộc thì hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, nhưng tứ đại thế gia đều để lại một tuyệt cường võ giả, thủ vệ ở tứ phương, mỗi hơn trăm năm, tứ đại gia tộc sẽ phái ra thủ vệ mới để thay thế.” Tô Tiễn uống một ngụm trà, trong giọng nói tràn đầy sự tự hào đối với Tô thị nhất tộc.

Tô Bạch Y lại càng nghe càng đau đầu, cái gì mà ở ngoài bốn cảnh, cái gì mà thủ vệ trăm năm, sao nghe cứ như là mấy câu truyện trong tiểu thuyết mà người kể truyện trong trà lâu hay kể vậy, hắn lắc đầu nói: “Chuyện xưa oanh oanh liệt liệt như vậy, sao ta từ nhỏ tới lớn căn bản chưa từng nghe qua, ngay cả sư phụ ta cũng chưa bao giờ nói.”

“Bởi vì chuyện này, chỉ có những đệ tử chủ chốt của tứ đại thế gia mới biết được, năm đó ta mười sáu tuổi đã vào Bất Quy cảnh, được phụ thân ta đưa vào trong cổ mộ của Tô thị nhất tộc, trên vách tường ở nơi đó, có vẽ lại đoạn chuyện xưa này. Sau này, ta vào giang hồ, lúc ấy trên giang hồ, có hai môn phái nổi tiếng nhất, đó là Vô Cực Kiếm Tông và Anh Hùng Trủng.” Ánh mắt Tô Tiễn nhìn về phía xa, làm như đang nhớ lại bản thân năm đó khí phách hăng hái xuống núi.

Chuyện về Vô Cực Kiếm Tông và Anh Hùng Trủng thì Tô Bạch Y cũng đã từng nghe Nam Cung Tịch Nhi nói, gật đầu nói: “Bọn họ thì ta đã từng nghe qua, một nam một bắc, phân công quản lý thiên hạ.”

“Xí. Cái gì mà phân công quản lý thiên hạ.” Tô Tiễn cười lạnh nói, “Căn bản không đáng nhắc tới, cũng chính lão già nát của Vô Cực Kiếm Tông kia……” Nói xong Tô Tiễn dừng một chút, hắn bỗng nhiên ý thức được, bây giờ mình cũng đã là một lão già, không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Thời gian trôi đi, thiếu niên năm đó dùng một kiếm đánh với kiếm trận ngàn người của Vô Cực Kiếm Tông, đã sớm không còn nữa.

“Vậy câu chuyện của Ngọc Địch công tử, sảy ra khi nào?” Tô Bạch Y thấy không khí đọng lại, lập tức trêu ghẹo.

“Tiểu tử thối!” Tô Tiễn vung tay lên, trực tiếp dí mặt Tô Bạch Y xuống đất, Tô Bạch Y cố gắng muốn ngẩng lên, nhưng chưởng lực vẫn đè ở lên người mình, ép cho hắn không đứng dậy được.

“Chúng ta vẫn là nói chuyện Thiên Ky Hạp đi…… Thiên Ky Hạp!” Tô Bạch Y cắn răng nói.

Tô Tiễn lại không hề buông tay: “Năm đó ta độc hành trên giang hồ, căn bản không để hai đại phái này vào mắt, bọn họ liền gắn cho ta một cái danh hiệu, Ma Quân, ta cảm thấy không tồi, trên đường còn tới Học Cung ở gần nửa năm, đúng rồi ta cũng có một bạn đồng môn vô cùng tốt, tên là Đông Phương Văn Lâm, bây giờ hắn thế nào rồi?”

“Cái gì?” Tô Bạch Y cả kinh nói, “Ma Quân và Nho Thánh lại là bạn đồng môn?”

“Nho Thánh? Tiểu tử này kế thừa vị trí Nho Thánh, ha ha ha ha xem ra ánh mắt của ta quả nhiên rất tốt, năm đó có nhiều thư sinh thối như vậy, mà ta chỉ có hảo cảm với hắn. Có điều đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng phải biến thành một lão thư sinh rồi! Nho Thánh Nho Thánh, tiểu thư sinh năm đó mỗi ngày đều trốn học đi uống rượu cùng ta, thế mà cũng đã trở thành một tiên sinh dạy học.” Tô Tiễn thở dài một tiếng.

Khóe miệng Tô Bạch Y hơi giật giật, nếu Tô Tiễn nhìn thấy Nho Thánh bây giờ còn trẻ hơn năm đó, không biết trong lòng sẽ có cảm tưởng thế nào……

Tô Tiễn thấy Tô Bạch Y không nói nữa, lại tiếp tục nói: “Lại sau đó, bởi vì ồn ào quá lớn, phụ thân phái người tới tìm ta, ta liền dùng tên giả chạy tới Hiên Duy thành muốn trốn, ngoài ý muốn gặp được các nàng. Sau đó nữa, ta trở lại Duy Long Sơn, bị gia quy trách phạt. Ta không phục, vì sao Duy Long Sơn chúng ta được truyền thừa từ tổ tiên lợi hại như vậy, lứa này cũng có rất nhiều nhân tài võ học tuyệt thế, lại phải ẩn cư tại đây, nếu chúng ta xuống núi, nào còn có cái gì mà Vô Cực Kiếm Tông với Anh Hùng Trủng nữa. Phụ thân trách cứ ta, nói Tô thị nhất tộc tồn tại là để thủ vệ thiên hạ, chứ không phải mang đến hỗn loạn cho thiên hạ này. Lúc đó, ta đang quen nhìn giang hồ phong lưu, sao có thể bị những lời này thuyết phục. Ta nói, ta muốn đi gặp người thủ vệ bắc cảnh của Tô thị. Phụ thân nói ta điên rồi, vì đề phòng ta trộm mở Thiên Ky Hạp, hắn đã giấu chìa khóa đi. Nhưng ta lại tìm được bản vẽ chìa khóa, ghi nhớ nó vào trong đầu sau đó nuốt vào bụng.”

“Từ từ!” Tô Bạch Y ngắt lời Tô Tiễn, “Thiên Ky Hạp và thủ vệ ở bốn cảnh có liên quan gì tới nhau?”

“Trong Thiên Ky Hạp, ghi lại cách đi tới cuối bắc cảnh.” Tô Tiễn trầm giọng nói, “Chỉ có người thủ vệ thế hệ tiếp theo, mới có tư cách mở ra. Thiên Ky Hạp được Trưởng Lão Hội trong tộc bảo quản, chìa khóa do gia chủ bảo quản, ta đã lấy được bản vẽ, liền trực tiếp xông vào Trưởng Lão Hội cướp Thiên Ky Hạp, lại bị phụ thân cản lại. Ta không đánh lại phụ thân, nhưng lần đó đã hủy đi chìa khóa Thiên Ky Hạp. Vì thế trong thiên hạ, sẽ chỉ còn một mình ta có thể mở ra cái hộp ấy. Sau đó ta vốn có cơ hội chạy thoát, nhưng lại giơ tay chịu trói, tùy ý cho bọn đưa ta vào u ngục, ta muốn chờ một ngày phụ thân ta hồi tâm chuyển ý……”

“Ngươi không chờ được.” Tô Bạch Y nói thẳng.

“Đúng vậy, ta không chờ được.” Tô Tiễn nhẹ giọng thở dài, “Ta vốn tưởng rằng mình là đệ tử mạnh nhất trong thế hệ này, phụ thân tất nhiên sẽ không đành lòng để ta đợi cả đời ở nơi đó. Xem ra ta sai rồi a.”