Quân Hữu Vân

Chương 197: Phật Duyên



Nhiều năm phía trước, dưới táng cây Thương Thiên trước cửa Hình Luật Viện.

Giới Không nhìn đứa trẻ sắc mặt bất thiện trước mặt, khẽ thở dài: “Tạ lâu chủ, Hình Luật Viện sao có thể thu nhận đệ tử Thanh Minh Viện.”

Tạ Khán Hoa xoa đầu đứa bé đầu trọc còn sót chút tóc: “Người ta đã cướp rồi, đầu cũng cạo trước cho ngươi luôn rồi, bây giờ Giới Không thủ tọa lại nói không nhận, vậy thì có phải không hợp lý không?”

Giới Không lại nói: “Nếu người đã cướp được, vậy thì vì sao không đưa về Vụ Vũ Lâu?”

Tạ Khán Hoa cười nói: “Vụ Vũ Lâu là nơi thị phi, Giới Không thủ tọa cũng không phải không biết.”

“Vậy Xuân Phong Lâu thì sao? quan hệ của Tạ lâu chủ với lâu chủ Xuân Phong Lâu Hách Liên Tập Nguyệt, còn thân hơn ta nhiều.” Giới Không nhíu mày nói.

Tạ Khán Hoa thở dài một tiếng: “Aizz, Xuân Phong Lâu toàn là những cô nương xinh đẹp, ta sợ sẽ dạy hư đứa nhỏ này.”

Giới Không hiểu tính vị Tạ lâu chủ này, biết hắn đang muốn chơi xấu mình: “Nhưng vì sao lại cứ nhất định là Hình Luật Viện ta? Hình Luật Viện giới quy nghiêm ngặt, sinh hoạt kham khổ, là nơi đệ tử trên núi không muốn tới nhất.”

“Bởi vì ta cảm thấy đứa nhỏ này.” Tạ Khán Hoa cúi đầu nhìn qua đứa bé trọc đầu kia, “Có Phật duyên.”

Giới Không không nhịn được mà đảo mắt xem thường: “Hòa thượng ta cảm thấy ngươi mù rồi.”

Đứa bé đầu trọc trước mặt hắn, toàn thân đầy lệ khí mang từ Thanh Minh Viện ra, ánh mắt khi nhìn người khác luôn mang theo mũi nhọn sắc bén như ưng, như là một con báo nhỏ, nói trên người hắn có thú tính còn tạm được, Phật duyên……

Nhưng sau một hồi lâu trầm mặc, Giới Không vẫn đi qua nắm tay đứa bé đầu trọc kia: “Thôi thôi, về sau sống ở Hình Luật Viện đi.”

Tạ Khán Hoa chắp tay nói: “Xin thủ tọa ban pháp hiệu đi.”

“Gọi là Giới Sắc.” Giới Không nghĩ một lát, nói.

“Giới Sắc?” Sắc mặt Tạ Khán Hoa hơi thay đổi.

“Sắc là lục trần, không phải cái mà ngươi nghĩ tới.” Giới Không lập tức nói.

“Được thôi, nhưng mà vì sao lại là chữ Giới, vậy chẳng phải là cùng thế hệ với thủ tọa à?” Tạ Khán Hoa nghi hoặc nói.

“Phụ thân hắn vốn lớn hơn chúng ta một lứa, hắn cùng thế hệ với chúng ta, cũng là đúng theo lý thường.” Giới Không nắm tay đứa bé đi vào bên trong, “Đầu của hắn cạo thế này cũng quá là không sạch, đi, đi vào quy y cùng ta một lần nữa.”

Tạ Khán Hoa chắp tay thi lễ: “Hy vọng hắn lớn lên có thể trở thành người trầm ổn kiên nghị như thủ tọa vậy.”

Giới Không nhìn đứa bé bên cạnh, nở nụ cười khổ: “Rất khó a.”

Quá trình đúng là rất khó khăn, đứa bé toàn thân đầy mũi nhọn này trong mấy năm kế tiếp đã quấy Hình Luật Viện đến long trời lở đất, trở thành phong cảnh kỳ lạ nhất từ trước đến nay trong ngôi cổ viện yên lặng nghiêm trang này, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng được công nhận, là kỳ tài khó gặp của Hình Luật Viện trong mấy chục năm qua.

Kết quả cuối cùng có khả năng là làm Tạ Khán Hoa thất vọng rồi, Giới Tình Bất Giới Sắc ít nhất nhìn bên ngoài, cũng không hề trở thành người trầm ổn kiên nghị như Giới Không thủ tọa, hắn ở trong ngôi viện này tẩy đi lệ khí trên thân mang từ Thanh Minh Viện ra, sau đó biến thành một tên giả hòa thượng thích uống rượu, thích trêu ghẹo những cô nương xinh đẹp, nếu để tóc dài, ngươi nói hắn là người của Vụ Vũ Lâu hoặc là Xuân Phong Lâu, cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào nghi ngờ.

Cho nên Giới Võ không thích hắn, từ lúc bắt đầu đã không thích, không hợp với gia hỏa này.

Hắn cũng không thể hiểu, vì sao thủ tọa sư huynh làm mọi việc đều nghiêm túc cẩn thận, lại coi trọng một người như vậy.

Cho đến lúc Kim Cương chi lực uy mãnh bá đạo từng quyền, từng quyền đánh chân khí hộ thể của hắn đến vỡ vụn, Giới Võ mới bắt đầu hiểu tại sao, bởi vì một người trong lòng không có Phật, thì không thể nào luyện được Kim Cương Phục Ma Thần Thông đến trình độ này.

“Ngươi giấu sư huynh ở chỗ nào rồi!” Từng quyền của Giới Tình Bất Giới Sắc vung xuống.

Lần này lại bị Giới Võ giơ tay tiếp được, Giới Võ đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, dùng sức đẩy Giới Tình Bất Giới Sắc ra. Giới Võ lau vết máu trên khóe miệng: “Nếu ngươi đã coi trọng thủ tọa đại nhân đến thế, thì vì sao lại không tuân thủ giới luật trong viện, cứ xuống dưới chân núi làm càn?”

“Ta không tán đồng con đường của sư huynh, ta cảm thấy người sống trong thế gian, nếu chưa trải qua phồn hoa, thì sao có thể khinh thường, nhìn thấu rõ bộ mặt của nhân thế? Người nơi này, có ai không phải từ nhỏ đã quy y trong viện, đã bao giờ thấy phong cảnh dưới chân núi, nếu thêm một thế hệ nữa, thì lối thoát của Hình Luật Viện chúng ta ở phương nào?” Giới Tình Bất Giới Sắc lạnh giọng quát.

Giới Võ sửng sốt: “Ý ngươi là gì?”

“Ta có ước định với sư huynh, hắn thả ta đi hành tẩu thế gian, ta cho hắn một Hình Luật Viện hoàn toàn mới.” Giới Tình Bất Giới Sắc nắm chặt nắm tay, hai con ngươi trong nháy mắt biến thành màu vàng kim, đã vận Kim Cương chi khí đến đỉnh phong.

Giới Võ lẩm bẩm nói: “Hình Luật Viện hoàn toàn mới.”

“Thủ tọa đã bị Giới Võ phó tọa hại chết!” Giọng một người trẻ tuổi bỗng nhiên vang lên.

Giới Tình Bất Giới Sắc chậm rãi quay đầu: “Ngươi nói cái gì?”

Một tiểu sa di trẻ tuổi từ trong đám người đi ra: “Ngày đó ta tận mắt nhìn thấy, Giới Võ phó tọa thừa dịp thủ tọa đại nhân nói chuyện với hắn, móc ra một thanh chủy thủ, đâm chết thủ tọa đại nhân.”

“Điều ngươi nói là thật chứ?” Giới Tình Bất Giới Sắc cưỡng chế sự tức giận trong cơ thể.

Tiểu sa di dưới áp lực mạnh mẽ, toàn thân run rẩy, cuối cùng vẫn bơm đủ dũng khí: “Đệ tử tận mắt nhìn thấy, không dám nói dối.”

“Được.” Giới Tình Bất Giới Sắc xoay người, nhìn Giới Võ.

“Là ta giết thì làm sao?” Trong tay Giới Võ lúc này đã có thêm một thanh giới đao, “Hắn vậy mà định giao Hình Luật Viện cho ngươi, một tên đệ tử cấu kết với người ngoài, vậy thì có gì khác trở thành phản đồ của Hình Luật Viện còn cả Thượng Lâm Thiên Cung nữa?”

“Ngươi, đáng chết.” Giới Tình Bất Giới Sắc lao về phía Giới Võ.

Giới Võ vội vàng vung đao, ánh đao lóe lên, chém xuống đầu Giới Tình Bất Giới Sắc.

Tạ Vũ Linh chú ý tới màu sắc khác thường trên trường đao, vội vàng nhắc nhở: “Trên đao có độc.”

Giới Tình Bất Giới Sắc lại như là không nghe thấy, trực tiếp giơ tay nắm lấy lưỡi đao, hắn cười lạnh nói: “Ăn chay là thành Phật, nói chính nghĩa hào hùng, sau đó lại bôi độc lên đao, vung đao sau lưng, chẳng lẽ đây chính là người đúng ra phải kế thừa vị trí thủ tọa theo lời ngươi à?”

Giới Võ vận chân khí toàn thân đến cực hạn, nhưng đao trong tay lại không chút xê dịch, lập tức thu đao lùi về phía sau, cũng đã không còn kịp rồi, Giới Tình Bất Giới Sắc bẻ nát lưỡi dao, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên, toàn bộ những mảnh đao gãy đó đều đánh vào người Giới Võ. Giới Võ vận lên một thân Kim Cương thần thông, mới miễn cưỡng cản lại được những mảnh đao đó.

Nhưng Giới Tình Bất Giới Sắc đã lướt ra một bước, tay áo đột nhiên vung lên, một luồng gió mạnh đánh úp vào mặt hắn, tất cả những mảnh đao gãy kia nháy mắt đều đâm xuyên qua thân mình Giới Võ. Trên người Giới Võ máu tươi đầm đìa, quỳ một gối dưới đất, thấp giọng nói: “Không thể tưởng tượng được ngươi lại mạnh như vậy.”

“Là ngươi quá yếu.” Giới Tình Bất Giới Sắc đi tới bên cạnh hắn, “Thi thể sư huynh ở nơi nào?”

Giới Võ giơ tay chỉ về cây Thương Thiên trong góc viện.

“Dưới tán cây ư?” Giới Tình Bất Giới Sắc thấp giọng lẩm bẩm.

Năm ấy bọn họ gặp nhau, chính là ở chỗ đó.