Quân Hữu Vân

Chương 192: Trao Đổi



“Bỏ tay cầm kiếm ra đi, vô nghĩa.” Ninh Thanh Thành ngồi xuống mép giường, nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.

Tô Bạch Y lắc đầu, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng uy thế mà Ninh Thanh Thành tùy ý bày ra, đã làm hắn ngay cả rút kiếm cũng rất khó làm được, hắn buông tay ra, hỏi: “Vì sao lại dẫn ta tới nơi này?”

“Các ngươi tới đây, là muốn cứu Tạ Khán Hoa?” Ninh Thanh Thành hỏi.

Tô Bạch Y gật đầu: “Không sai.”

“Ta có một giao dịch, có lẽ ngươi có thể suy nghĩ lại.” Ninh Thanh Thành nhìn qua Nam Cung Tịch Nhi trên giường.

Tô Bạch Y nhăn mày: “Ngươi muốn lấy sư tỷ ra để uy hiếp ta?”

“Tạ Khán Hoa có thể xuống núi, sư tỷ ngươi ta cũng sẽ chữa khỏi, ngươi cũng có thể chọn ở lại sau núi, hoặc cũng có thể đi theo bọn họ xuống núi.” Ninh Thanh Thành cầm lấy chén trà thuốc bên cạnh, uống một ngụm.

“Điều kiện.” Tô Bạch Y trực tiếp hỏi.

“Ngươi thật sự rất giống Tạ Khán Hoa, hắn cũng giống như ngươi vậy, nhìn qua thì là một thư sinh nho nhã, nhưng đến thời khắc mấu chốt, vô luận là nói chuyện hay là giết người, đều không dây dưa dài dòng.” Ninh Thanh Thành đặt chén trà xuống.

Tô Bạch Y lại càng nhăn mày nóng lòng, gần đây hắn thật sự rất không thích người ta nói mình giống Tạ Khán Hoa.

“Nửa quyển Tiên Nhân Thư kia là một quyển tâm pháp, tên là Đại Mộng. Thế nhân đều biết, Tiên Nhân Thư chính là tuyệt thế võ học, nhưng điều mọi người không biết chính là, cuốn tâm pháp Đại Mộng có thể tu sửa lại kinh mạch của con người, dù bị trọng thương cũng có thể chữa trị được. Năm đó ta bị Nam Ngọc Lâu gây thương tích, thương thế trong cơ thể nhiều năm như vậy vẫn không thể khỏi hẳn, cho nên ta đã tìm Tạ Khán Hoa rất nhiều năm.” Ninh Thanh Thành chậm rãi nói.

“Ngươi muốn cuốn tâm pháp Đại Mộng?” Tô Bạch Y hỏi.

“Không sai.” Ninh Thanh Thành gật đầu.

“Nhưng cuốn tâm pháp Đại Mộng đã bị sư phụ ta đốt.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

Tay Ninh Thanh Thành hơi run lên: “Cho nên?”

“Ta chính là quyển tâm pháp Đại Mộng sống, ngươi muốn học, chỉ có thể học từ ta.” Tô Bạch Y mỉm cười.

Ninh Thanh Thành cười: “Ngươi rất biết thương lượng, giống……”

“Đừng có nói giống sư phụ ta nữa!” Tô Bạch Y cao giọng.

Ninh Thanh Thành sửng sốt, sau đó nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi trên giường: “Ta đoán, điều kiện tiếp theo ngươi muốn đưa ra chính là chữa khỏi cho sư tỷ ngươi.”

Tô Bạch Y chậm rãi đi về phía trước: “Ta cảm thấy yêu cầu này cũng không quá đáng.”

“Ta vừa mới đưa một đạo chân khí vào người nàng, nàng đã không còn gì đáng ngại, tiếp tới chỉ cần lấy thuốc và kim châm cứu điều trị, những việc này đồ đệ ta cũng có thể làm được.” Ninh Thanh Thành đứng lên, “Ngươi theo ta vào mật thất, dạy Đại Mộng tâm pháp lại cho ta. Sau đó, ta sẽ đưa các ngươi xuống núi.”

Tô Bạch Y đi đến bên mép giường, dò xét khí tức Nam Cung Tịch Nhi một chút, sau khi xác nhận là không việc gì, mới bước nhanh theo: “Tâm pháp há lại là một ngày hai ngày có thể luyện thành, nhìn thời tiết này, tuyết tùy lúc sẽ rơi, đến lúc đó còn chưa luyện thành, sư phụ ta đã bị giết.”

“Yên tâm, ta luyện một môn võ công, chưa bao giờ quá hai ngày.” Ninh Thanh Thành tự tin nói, “Mà sư phụ ngươi, cũng không dễ chết như vậy.”

“Sau khi xong việc, ngươi định cứu chúng ta thế nào?” Tô Bạch Y hỏi.

“Nếu ta thật sự có thể khôi phục lại trạng thái ngày đó, vậy thì trong Thượng Lâm Thiên Cung không ai có thể là đối thủ của ta, các ngươi hiện tại phải chịu khổ như thế, chẳng phải là vì không ai có thể thắng được Bạch Cực Nhạc à?” Ninh Thanh Thành sâu kín nói.

“Ngươi lợi hại như thế, sao năm đó lại bị nhị sư huynh ta đánh thành như vậy?” Tô Bạch Y mang theo ý khiêu khích hỏi.

Ninh Thanh Thành lại không hề nổi nóng, chỉ thở dài một tiếng: “Nam Ngọc Lâu là một đối thủ đáng kính, trận chiến năm đó hắn đã hoàn toàn liều mạng, còn ta lại vẫn muốn sống tiếp. Cho nên hắn chết, ta thì thành ra bộ dạng bây giờ. Hơn nữa……”

“Hơn nữa cái gì?” Tô Bạch Y hỏi tiếp.

“Không có gì. Ta có điều tò mò, ngươi đã luyện cuốn tâm pháp Đại Mộng, nhưng vì sao bây giờ, tu vi nội công của ngươi lại bình phàm như thế?” Ninh Thanh Thành hỏi.

“Cái gọi là Đại Mộng, đương nhiên phải nhập mộng, mới có thể phát huy được sức mạnh của nó.” Tô Bạch Y ý vị thâm trường.

Trong Tinh Tú Viện, Tinh Hà liên hợp với sáu gã tinh quan ngồi khoanh chân thành hình Thất Tinh Bắc Đẩu giữa đại điện, Mặc Trần và Phong Tả Quân đi vào trong đại điện, muốn đi tới phía trước lại đụng vào một bức tường vô hình, phải lùi về.

Phong Tả Quân gãi đầu: “Nơi này quá tà môn, mắt thấy bọn họ ở trước mặt, lại không đi tới được.”

Mặc Trần bình tĩnh nói: “Đừng nhìn bọn họ ở ngay trước mắt, trên thực tế có lẽ họ đang ở một phủ đệ nào đó, cũng có lẽ, bọn họ ở ngay bên cạnh chúng ta.”

“Sao có thể……” Phong Tả Quân khó tin.

Tiếng nói vừa dứt, bảy người trước mặt lập tức biến mất, Phong Tả Quân cúi đầu nhìn, giật bắn mình.

Hắn và Mặc Trần hai người vậy mà đã ở trong Bắc Đẩu Thất Thần, Tinh Hà cùng sáu vị tinh quan ở ngay bên cạnh bọn họ.

Tinh Hà thấp giọng hỏi: “Đứa bé ngươi là?”

Mặc Trần cúi đầu cười: “Vãn bối Mặc Trần, là một đạo đồng nho nhỏ dưới tọa của Đạo Quân.”

“Thì ra là đệ tử thân truyền duy nhất của Đạo Quân đại nhân, khó trách.” Tinh Hà gật đầu nói.

“Các vị bằng hữu của ta đã bước vào Phàn Trì chi trận, nếu không phải Tinh Hà thủ tọa thủ hạ lưu tình, thì hành tung của bọn họ đã sớm bị bại lộ.” Trong giọng Mặc Trần mang theo vài phần cảm kích.

“Ngươi không cần khiêm tốn, lấy cái tuổi này của ngươi, có thể quấy nhiễu Phàn Trì chi trận, đúng là khó tin.” Tinh Hà khen ngợi.

“Thủ tọa.” Một tên tinh quan khác ngồi bên cạnh Tinh Hà bỗng nhiên thấp gọi một tiếng.

“Tinh Lạc, chuyện gì?” Tinh Hà hỏi.

“Sáu người chúng ta đều biết, nếu không phải thủ tọa cố tình đè thấp hiệu lực của Phàn Trì chi trận, thì loại trình độ quấy nhiễu này há lại có thể làm tất cả chúng ta như mù vậy.” Giọng điệu Tinh Lạc âm lãnh.

Tinh Hà khẽ nhíu mày: “Lời này của ngươi có ý gì?”

“Chúng ta thân là Tinh Tú Viện, theo lý phải bảo vệ an nguy của Thượng Lâm Thiên Cung, nhưng hôm nay có người ngoài vào trận, chúng ta lại bỏ mặc, thủ tọa còn ở đây chuyện trò vui vẻ với kẻ địch, có phải là không ổn hay không?” Tinh Lạc quát khẽ.

“Láo xược.” Tinh Hà vung một chưởng về phía Tinh Lạc bên cạnh.

Trong khoảnh khắc ấy, vật đổi sao dời.

Sáu gã tinh quan còn lại đều chuyển dời ra ngoài trận, sáu người làm thành hình Lục Quái, ba âm ba dương, vây ba người Tinh Hà, Mặc Trần và Phong Tả Quân ở giữa.

“Lục Quái trận!” Mặc Trần thấp giọng nói.

Phong Tả Quân cứng họng: “Đây là đang diễn cái gì vậy?”

Sắc mặt Tinh Hà vẫn đạm nhiên: “Ta đã sớm đoán được trong Tinh Tú Viện có người đã quy thuận Bạch Cực Nhạc, lại không nghĩ rằng, sáu người các ngươi vậy mà đều phản bội Tinh Tú Viện.”

Tinh Lạc cười lạnh nói: “Chúng ta chỉ phản bội ngươi, mà ngươi, đứng về phía kẻ địch, mới thật sự là phản bội Tinh Tú Viện, phản bội Thượng Lâm Thiên Cung.”

“Lấy Bắc Thần Thất Tinh biến Lục Quái chi hình, xem ra các ngươi đã chuẩn bị ngày này rất lâu rồi.” Tinh Hà giơ một chưởng, ấn xuống đất.

“Thủ tọa, là ngươi quá tự phụ, mới cho chúng ta cơ hội này.” Sáu gã tinh quan đồng thời dựng một ngón tay ở trước mặt, cúi đầu niệm.