Quân Hữu Vân

Chương 174: Xuân Mộng



“Ngồi xe ngựa lâu như vậy, rốt cuộc cũng có chiếc giường để ngủ.” Vừa đi vào phòng, Giới Tình Bất Giới Sắc liền nằm ngã luôn xuống giường.

Gian phòng này rất lớn, có hai cái giường và một cái ghế dài, Giới Tình Bất Giới Sắc vừa đi vào đã chiếm một cái, chỉ còn lại một cái, Chu Chính quân tử liếc mắt nhìn Tô Bạch Y, Tô Bạch Y vội vàng xua tay: “Sư huynh ngươi cứ ngủ trên giường đi, ta không cần ngủ.”

“Ủy khuất cho ngươi rồi.” Chu Chính gật đầu, ngồi xuống giường, dọc đường đi chuyến này đại đa số thời gian hắn đều không ở trên xe ngựa, mà luôn ở gần đó bảo vệ, so với bọn họ mà nói còn mệt mỏi hơn nhiều, ngồi trên giường chẳng được bao lâu đã nằm xuống ngủ rồi.

“Ta cũng ngủ.” Giới Tình Bất Giới Sắc ngáp một cái, trở mình ngủ luôn.

“Thật là ngưỡng mộ các ngươi.” Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói một câu, sau đó khoanh chân ngồi trên ghế dài, bắt đầu tiến vào minh tưởng. Đây là phương pháp sư phụ hắn dạy hắn nhiều năm trước để khôi phục thể lực, nhưng cũng vẫn không bằng được ngủ một giấc thoải mái, đây là việc ngày xưa hắn ghét nhất, nhưng gần đây cũng không biết là do luyện võ công trên《 Tiên Nhân Thư 》càng ngày càng thuần thục, hay là vì cảnh tượng khi minh tưởng ngày càng thú vị hơn so với trước kia, mà hắn ngược lại là có một cảm giác chờ mong tới mấy canh giờ minh tưởng mỗi ngày này.

Chỉ qua thời gian chốc lát, Tô Bạch Y đã tiến vào minh tưởng, vẫn là cảnh tượng mây mù lượn lờ giữa núi rừng, tuy rằng hắn cũng không nhận ra cảnh tượng này, nhưng hắn biết đây là Thập Lý Lang Đang. Có điều trong minh tưởng lần này, hắn lại không nhìn thấy người mà mình muốn thấy, hắn có chút thất vọng, liền đi dạo giữa núi rừng, đi tới bên cạnh một thác nước, bỗng nhiên cảm thấy có người ôm chặt sau lưng.

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y vừa mừng vừa sợ.

Người phía sau không nói gì, một đôi tay trắng như ngọc mềm mại như không có xương chậm rãi di chuyển từ hông Tô Bạch Y lên đến ngực, miệng dán vào tai Tô Bạch Y, thổi khí nóng hầm hập làm hắn đỏ bừng mặt.

“Sư tỷ, sư tỷ làm gì vậy?” Giọng điệu Tô Bạch Y có chút run rẩy, “Sư tỷ, không được. Sư tỷ, không được!”

“Ta làm gì, phải xem ngươi muốn làm gì a.” Giọng nữ tử mang theo ý cười.

Tô Bạch Y bỗng nhiên nhớ ra, đây là trong minh tưởng của hắn, sư tỷ làm gì, thật sự là phải xem hắn nghĩ cái gì. Nhưng vì sao mình lại đột nhiên nghĩ ra loại cảnh tượng này? Thật là tội lỗi, tội lỗi, quá là trơ trẽn! Mau đổi cảnh tượng minh tưởng, đổi cảnh tượng minh tưởng! Tô Bạch Y mặc niệm trong lòng những lời này, nhưng sau khi thay đổi cảnh tượng, lại chẳng qua là từ bên thác nước, đổi thành tới bên một con suối nước nóng.

Người không thay đổi, việc cũng không thay đổi.

Chỉ là hơi nóng lượn lờ, càng chọc ghẹo người!

Lần này toàn bộ thân mình nữ tử đều dán lên người hắn, đùi phải tiến lên phía trước một bước, từ từ móc lấy chân Tô Bạch Y.

“Thế này ai chịu nổi a……” Tô Bạch Y lẩm bẩm nói.

“Thế nào?” Tay nữ tử bỗng nhiên lại từ từ dịch xuống.

“Không được!” Tô Bạch Y gầm lên một tiếng, cố gắng làm mình thanh tỉnh, bắt lấy tay nữ tử, đột nhiên xoay người, “Sư tỷ, Tô Bạch Y ta không phải loại người như vậy!”

“Thì ra ngươi tên Tô Bạch Y a.” Hơi nước từ suối nước nóng dần dần tan đi, khuôn mặt nữ tử hiện rõ, không phải Nam Cung Tịch Nhi, mà là một nữ tử xa lạ.

“Ngươi là ai!” Minh tưởng nháy mắt kết thúc, Tô Bạch Y mở mắt, một quyền đánh về phía trước.

Nàng kia giơ tay nhẹ nhàng chắn lại, từ từ lui lại sau mấy bước, nàng cười nhạt: “Ta giống ngươi, cũng là họ Tô.”

Tô Bạch Y vội vàng quay đầu nhìn, lại phát hiện Chu Chính quân tử và Giới Tình Bất Giới Sắc đều đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không ý thức được trong phòng có người lẻn vào, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, phát hiện có một mùi hương nhàn nhạt, lập tức nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy ở đó có cắm một cây hương, hắn trầm giọng nói: “Ngươi hạ độc?”

“Chỉ là mê hương làm các ngươi ngủ thoải mái hơn thôi.” Nữ tử che miệng nói, “Sẽ làm các ngươi mơ thấy thứ muốn thấy nhất, giống như ngươi vừa rồi, có phải rất thoải mái hay không? Sư tỷ là ai a, có xinh đẹp bằng ta không?”

Tô Bạch Y cầm Quân Ngữ kiếm bên cạnh: “Câm miệng! Ngươi muốn làm gì!”

“Thứ ta muốn làm đã làm được.” Nữ tử ném về phía Tô Bạch Y một ánh mắt mị hoặc.

Tô Bạch Y mặt đỏ lên: “Ngươi là nữ tử, sao lại nói chuyện không e lệ như vậy.”

Lần này ngược lại đến phiên nữ tử sững sờ, nhưng nàng rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói: “Cáo từ, ta tên Tô Vũ Nặc.” Sau khi nói xong, nữ tử liền lui đến bên cửa sổ, thả người nhảy xuống.

“Nữ nhân kỳ quái.” Tô Bạch Y nhíu mày nói, nữ tử này phí công phu lớn như vậy, chỉ vì muốn sờ mình vài cái?

“Xong rồi à?” Một giọng nói mang theo vài phần tiếc nuối vang lên, đúng là Giới Tình Bất Giới Sắc.

“Chắc là xong rồi.” Một giọng nói khác đáp lại hắn, đương nhiên cũng chỉ có thể là Chu Chính quân tử.

Tô Bạch Y đột nhiên quay đầu: “Các ngươi không phải bị mê ngủ rồi sao?”

Chu Chính chỉ vào cây mê hương trong góc kia: “Hương này trừ khi cao bằng Thông Thiên Trụ của Vân Lâm Tự, bằng không cho dù có đốt ba ngày ba đêm cũng không mê được ta.”

Giới Tình Bất Giới Sắc lắc đầu nói: “Mê hương này là ta trộm làm bán cho bọn họ, đương nhiên ta không sợ.”

“Vậy các ngươi còn không dậy, nằm đó nhìn cái gì mà nhìn!” Tô Bạch Y cả giận nói.

“Bởi vì đẹp.” Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói.

Chu Chính lắc đầu: “Thật ra cũng không quá đẹp.”

“Ừm.” Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu, “Miễn cưỡng cũng xem như dễ nghe.”

“Thật ra cũng không dễ nghe.” Chu Chính trầm mặc một lát, “Nhưng mà có chút buồn cười.”

“Sư tỷ, không được, sư tỷ, không được! Tô Bạch Y ta không phải là người như vậy!” Giới Tình Bất Giới Sắc diễn tả sinh động như thật, “Quân tử, buồn cười như vậy à?”

Chu Chính rốt cuộc cũng không thể giữ được phong phạm quân tử nữa, bật cười xì một tiếng, sau đó lại cao giọng cười dài: “Chính là buồn cười như vậy!”

Giới Tình Bất Giới Sắc lắc đầu thở dài: “Thế này ai chịu nổi a……”

Tô Bạch Y xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, nếu không phải trong hai người đối diện có một người là sư huynh mình, hắn đã sớm rút kiếm.

Chu Chính ho nhẹ một tiếng, thu hồi nụ cười, trầm giọng nói: “Thì ra Tô sư đệ, thích Tịch Nhi a. Cũng phải, trong thiên hạ này, có thể có mấy người sớm chiều chung đụng với Tịch Nhi mà không động tâm.”

Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu: “Chịu không nổi, chịu không nổi.”

Chu Chính lại không nhịn được cười thành tiếng: “Không được! Không được!”

“Uổng là người xuất gia!” Tô Bạch Y chỉ vào Giới Tình Bất Giới Sắc mắng, sau đó lại chỉ vào Chu Chính, nhịn nửa ngày sau cùng vẫn là không nhịn được, chửi ầm lên, “Uổng là quân tử.”

Chu Chính che miệng nói: “Quân tử, cũng có chỗ……”

Giới Tình Bất Giới Sắc phất tay nói: “Không cười nữa, không cười nữa, bây giờ thân phận của ngươi đã bại lộ.”

“Cái gì bại lộ?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Vừa rồi nữ tử ấy nói, mục đích của nàng đã đạt được.” Giới Tình Bất Giới Sắc sâu kín nói.

Mặt Tô Bạch Y đỏ lên.

“Ngươi sẽ không cho rằng mục đích của nàng thật sự chỉ là đến sờ ngươi mấy cái đấy chứ……” Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tô Bạch Y, lại không nín được cười, “Nàng tới thăm dò thân phận ngươi, kết quả là ngươi trực tiếp nói cho nàng……”

Chu Chính lập tức nói tiếp: “Tô Bạch Y ta, không phải là người như vậy!”