Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 34: 34




Lục Phượng nhìn cô như con ngốc: “Cậu cảm thấy cậu có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của Lâm Khánh Quyền không?”
“! ”
“Ngay cả cậu cũng cảm thấy tớ không thể nào thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của anh ấy, thì dựa vào cái gì mà cậu cảm thấy anh ấy sẽ để cho tớ rời đi?”
Lục Thi Nguyệt nhắm mắt lại, nói một câu chẳng liên quan đến vấn đề: “Lục Phượng, tớ đã tìm được một công việc.


Lục Phượng sắp sốt ruột muốn chết: “Thi Nguyệt, cậu đang nói đùa với tớ đúng không? Chúng ta đang thảo luận vấn đề em bé, cậu nói chuyện công việc với tớ làm gì? Cậu thiếu tiền để tiêu à? Tớ cho cậu là được, cậu đang mang thai còn đi tìm việc làm gì, cậu đúng là làm tớ tức muốn chết.


Lục Thi Nguyệt vỗ tay cô ấy nói: “Phượng, cậu cứ bình tĩnh lại đã, hôm tớ ký thỏa thuận với Lâm Khánh Quyền đã quy định, chỉ cần tớ muốn đi làm thì anh ấy sẽ không bao giờ nhúng tay vào, nói cách khác, nếu công ty điều tớ đi tỉnh khác hoặc ra nước ngoài làm việc mấy tháng, thì Lâm Khánh Quyền không thể phản đối được.


Lục Phượng ngạc nhiên nhìn cô: “Còn có thỏa thuận này ư?” Nhưng ngẫm lại, Lục Phượng vẫn vô cùng lo lắng: “Thi Nguyệt, mặc dù nói như thế, nhưng nếu ngày nào đó Lâm Khánh Quyền chợt nông nỗi muốn đi thăm cậu, chẳng phải cậu vẫn bị lộ à?”

Rõ ràng Lục Thi Nguyệt cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.

Lục Phượng càng tiếc không mài sắt thành thép: “Thi Nguyệt, cậu muốn tớ tức chết đúng không? Tớ thấy cậu luôn khôn khéo, sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy, kết hôn rồi ly hôn đều do Lâm Khánh Quyền định đoạt, rốt cuộc cậu có chút đầu óc nào không vậy?”
Lục Thi Nguyệt trầm mặc.

Lục Phượng nghiến răng nghiến lợi, hít sâu mấy lần mới nói: “Bạn yêu à, cậu đúng là sinh ra để chọc tức tớ.


Nhưng Lục Thi Nguyệt lại rất bình tĩnh vỗ xuống giường: “Cậu bớt nóng, tớ đã nhận được tin tức Dương Linh Hạ sắp quay về từ chỗ người khác, nên tớ nghĩ có lẽ Lâm Khánh Quyền sẽ không rảnh đi tìm tớ đâu, thậm chí bọn tớ còn mau chóng ly hôn mới đúng.


Lục Phượng chỉ im lặng lắng nghe, không biết cô chợt nghĩ tới điều gì đó, nên bật dậy nói: “Thi Nguyệt, tớ không tán thành chuyện cậu ly hôn, cậu mới là bà Lâm hợp pháp, dựa vào cái gì mà con hồ ly tinh kia vừa quay về, thì cậu phải nhường vị trí cho cô ta.


Lục Thi Nguyệt kéo váy ngủ của cô ấy nói: “Phượng, cậu lại phát điên gì đấy? Cậu vừa mới khỏe lại, đâu thể chịu nổi hành động cả kinh như vậy.


Lục Phượng lại nằm xuống, rồi quay đầu nhìn Lục Thi Nguyệt.

“Bạn yêu à, cậu nói thật cho tớ biết, cậu thật sự cam tâm tình nguyện chắp tay dâng thành quả lao động của mình cho người khác?”
“Thành quả lao động gì chứ, tớ đã nói với cậu rồi, trong cuộc hôn nhân giữa tớ và Lâm Khánh Quyền, tớ hoàn toàn không có quyền được nói ‘yes’ hay ‘no’, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai tớ còn phải tới công ty để báo cáo.


“Bạn yêu à, cậu không nói đùa với tớ đấy chứ? Ngày mai cậu phải tới công ty? Cậu đi tìm việc hồi nào, sao tớ không nhận được thông tin nào vậy?”
“CEO công ty là bạn thời đại học lúc trước của tớ, tớ nói cần một công việc, thế là anh ta đã sắp xếp cho một công việc khá nhàn rỗi.



“Bạn thời đại học? Ai thế?” Nói được một nửa, Lục Phượng nhất thời mở to mắt nói: “Lục Thi Nguyệt, cậu đừng nói với tớ rằng, bạn thời đại học đó của cậu là Từ Thần Chinh, nếu là tên khốn đó thì tớ sẽ bóp chết cậu ngay.


“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, mà cậu vẫn còn nhớ anh ta à?” Lục Thi Nguyệt buồn cười hỏi.

“Tớ nói cho cậu biết, tớ làm ma cũng sẽ không quên anh ta, nếu không tại anh ta, thì cậu sẽ không vì tiền mà lựa chọn kết hôn hợp đồng với Lâm Khánh Quyền, còn tớ cũng sẽ không vì sợ sệt mối quan hệ ở nơi công sở, mà trở thành người viết bản thảo, giờ tớ hận không thể bằm anh ta ra thành trăm mảnh.


Lục Thi Nguyệt dở khóc dở cười.

“Phượng, cậu không thể ngang ngược không nói lý lẽ như vậy, năm đó Từ Thần Chinh cũng không làm sai chuyện gì cả, mà chỉ không ra mặt giúp đỡ khi chúng ta bị oan thôi, nếu anh ta giúp chúng ta thì đó là nhân tình, ngược lại không giúp cũng có thể thông cảm được, chúng ta không thể trút giận lên đầu người ta được.


Lục Phượng nghiến răng nói: “Bạn yêu à, xem ra cậu vẫn đi tìm tên đàn ông xấu xa Từ Thần Chinh đó để nhờ giúp đỡ.



Lục Thi Nguyệt không tỏ rõ ý kiến, mà chỉ cười nói: “Lục Phượng, chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, huống hồ quả thật chuyện năm đó là do chúng ta đã làm sai, nên không thể trách người khác được, hôm đó Từ Thần Chinh bị vướng víu chuyện gia đình, nên cậu cũng không thể tham vọng anh ta có thể phân thân ra để cứu chúng ta, nên ngoan nào, đừng giận nữa.


Lục Phượng thở dài, giọng điệu đã dịu xuống: “Tớ cũng biết chuyện này không thể trách anh ta được, nhưng lúc đó chúng ta đã cùng đường rồi, trên người còn gánh món nợ mấy tỷ, bằng không cậu cũng không thể tìm đến Lâm Khánh Quyền, còn bị gắn mác phụ nữ hám tiền.

Tớ cũng vì thế mà sợ hãi giao tiếp nơi công sở, giờ ngẫm lại, tớ vẫn một bụng lửa giận, trong lòng rất uất ức.


Lục Thi Nguyệt rộng lượng nói: “Lục Phượng, tớ đã sớm bỏ qua chuyện này rồi, không ngờ cậu vẫn còn tức như vậy, chuyện trước kia thật sự không thể trách Từ Thần Chinh được, nên cậu đừng oán trách không phân rõ phải trái nữa.


Lục Phượng như quả bóng bị người khác chọc kim vào, xì hết hơi, cô không cam lòng nói: “Nhân vật chính như cậu đã rộng lượng nói không trách rồi, thì tớ đâu thể mặt dày đi oán trách được, nhưng tớ bỗng cảm thấy kỳ lạ, cậu đã không liên lạc với tên khốn họ Từ rất nhiều năm rồi, sao giờ lại liên lạc với nhau thế?”.