“Nam Lâu Vương là đệ đệ của đương kim hoàng thượng, thúc phụ của Sĩ Duệ. Con nối dòng của tiên hoàng vốn ít, chỉ có bốn vị hoàng tử. Hai vị là con vợ kế đang nhàn tản sinh sống ở Đế đô, Nam Lâu Vương chính là đệ đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của đương kim hoàng thượng.”
“Chàng cảm thấy là do Nam Lâu Vương kia làm sao?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Con nối dòng của hoàng thượng hiện giờ khá nhiều, coi như là khi quân phạm thượng thì cũng không tới lượt Nam Lâu Vương, hắn không biết làm mấy chuyện này!” Ôn Đình Trạm lắc đầu.
“Mà cho dù hắn có làm cũng sẽ không để lộ ra sơ hở lớn như vậy. Trong này đều là thuốc cấm của Nam Chiếu, phải có lệnh của Nam Lâu Vương mới có được, nếu như một ngày phát hiện ra thì Nam Lâu Vương cũng không thoát khỏi trọng tội. Đến lúc đó, hoàng thượng vừa mất đi đệ đệ ruột thịt, vừa mất đi hoàng trưởng tôn Tiêu Sĩ Duệ, nhất định sẽ bị đả kích!”
Đúng là một mũi tên trúng ba con chim, vừa giết chết Tiêu Sĩ Duệ, vừa làm cho Nam Lâu Vương gánh tội. Coi như không phải Nam Lâu Vương chủ mưu thì khi Tiêu Sĩ Duệ xảy ra chuyện hắn cũng sẽ mang tội danh gián tiếp giết hại Tiêu Sĩ Duệ, sau đó hoàng thượng biết tin thân thể cũng không chống đỡ nổi, đến lúc đó lại vu oan giá họa có người thông đồng cùng Nam Lâu Vương…
Như vậy có thể ngay lập tức diệt trừ mấy chướng ngại vật lớn, đúng là người của hoàng gia không có ai là đèn cạn dầu cả.
“Chậc chậc chậc! Lần hạ độc này hẳn là có cao thủ bày trận, hơn nữa còn có kì nhân dị sĩ am hiểu vu thuật, Tiêu Sĩ Duệ có thể sống đến bây giờ đúng là không dễ dàng gì!” Dạ Dao Quang cảm thán.