Qua 81 Nạn Mới Cưới Được Vợ

Chương 52



Dựa theo kịch bản tiểu thuyết ngôn tình bình thường thì sau khi nhớ lại kiếp trước hai người yêu nhau sẽ cầm tay, nước mắt đẫm lệ và cười vui mừng. Sau đó bọn họ sẽ nước chảy thành sông, rèn sắt khi còn nóng mà trải qua một hồi ái muội.

Nhưng!

Tiểu thuyết ngôn tình là da thịt còn hiện thực mới là xương cốt.

Diệp Nhượng có đổi tay 10 lần cũng không có mặt mũi dời tay xuống một tấc nào. Xuống một tấc là đáng khinh một tấc, Diệp Nhượng có bị đánh chết cũng không dám, phong độ này đè nặng trên vai.

Thế nên lúc ôm người thương anh lập tức thấy xấu hổ.

Anh rất muốn nói, Nguyệt Đoàn Tử, chúng ta làm…… ấy, ở chung đi! Nhưng da mặt anh quá mỏng, chọc là vỡ thế nên anh nghĩ mãi cuối cùng thay đổi vài lần mới mở miệng nói được một câu: “Nguyệt…… Hoa Thanh Nguyệt, chúng ta, chính thức hẹn hò nhé?”

Hoa Thanh Nguyệt luôn cảm thấy bọn họ đã chính thức hẹn hò rồi, lời này Diệp Nhượng cũng nói rất nhiều lần rồi.

Thế nên phản ứng của cô là: “Hả??”

Diệp Nhượng thất bại.

Không phải trên mạng đều nói là đàn ông ngu ngốc, không nghe rõ ám chỉ của phụ nữ sao? Sao tới chỗ anh lại xoay ngược lại thế? Không đúng! Chẳng lẽ anh không phải là đàn ông chân chính nên mới không thể vô tâm như mấy kẻ khác à?

Diệp Nhượng nhìn Hoa Thanh Nguyệt trước mặt và cảm thấy cô mới ra dáng một tên đàn ông thiếu tinh tế ấy.

Ôi, hai tấm thép yêu đương thật là khó, quá khó!

“Không có gì.” Diệp Nhượng nắm chặt lấy tay cô, “Đi, chúng ta xuống núi!”

“Anh lên đây bằng cách nào thế? Có bậc đá đó, sao anh lại bị thương nhiều thế?” Hoa Thanh Nguyệt đau lòng.

Diệp Nhượng nhe răng trợn mắt cười nói: “Tại anh ngốc, không tìm được đường nên phải bước qua từng mũi đao để lên đây tìm em.”

Hoa Thanh Nguyệt sờ sờ mặt anh nói: “Nàng tiên cá bé nhỏ.”

“A?”

Hoa Thanh Nguyệt ngẩn người nói: “Nàng tiên cá mà anh cũng không biết à? Andersen ấy?”

“A…… biết.” Diệp Nhượng nói, “Biết một ít, hóa ra em đang nói cái này, anh hiểu rồi, thật sự hiểu.”

Diệp Nhượng nhắc lại ba lần.

Hoa Thanh Nguyệt bỗng nhiên nhớ ra anh có một tuổi thơ không bình thường.

Hoa Thanh Nguyệt: “Em sẽ đọc bù cho anh nhé?”

Cô đã tìm được đề tài mới.

So với trước kia bọn họ thân mật hơn một chút, cứ vậy tay cầm tay xuống núi. Trong lúc ấy Hoa Thanh Nguyệt kể cho Diệp Nhượng nghe những cuốn sách cô thích xem lúc còn nhỏ, còn có những bộ phim hoạt hình nữa.

“Anh biết phim Shuke và Beita không?”

Diệp Nhượng lắc đầu.

“Anh quả nhiên không biết!” Hoa Thanh Nguyệt lập tức kể, “Đó là bộ phim hoạt hình em thích xem nhất khi còn nhỏ, kể về hai con chuột một con lái máy bay một con lái xe tăng……”

“Chuột lái máy bay?” Không hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh một con chuột màu xám ngồi trong khoang điều khiển máy bay.

“Là máy bay đồ chơi loại nhỏ.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nơi đó là vương quốc động vật, đám chuột đều biết nói, còn mặc quần áo, được nhân cách hóa. Năm đó em cực thích Shuke, bởi vì là chuột nên cậu ấy bị mọi người trong thế giới động vật xem thường và phải giấu đuôi đi, trên mặt thì bôi kem đánh răng và đội mũ che tai. Sau đó cậu ấy vẫn luôn làm tốt công việc, giúp đỡ mọi người ……”

“Ừ, thật biết mua danh chuộc tiếng.” Diệp Nhượng gật đầu.

Hoa Thanh Nguyệt giống cô gái nhỏ thao thao bất tuyệt.

“Cậu ấy cũng rất đẹp trai!” Hoa Thanh Nguyệt nói.

“Một con chuột thì đẹp trai cái gì?” Diệp Nhượng buồn cười nói.

Hoa Thanh Nguyệt đắm chìm trong hồi ức: “Lúc ấy mộng tưởng lớn nhất của em chính là nuôi một con Shuke…… Em nhất định sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt, thật đáng thương, aizzz……”

Lúc sau cả hai đều rơi vào trầm mặc.

Trong không khí trầm mặc ấy giống như có rất nhiều thứ phát triển. Có một loại huyền học gọi là lúc hai người đều nghĩ tới chuyện thân mật trong đầu thì không khí sẽ liên kết hai người với nhau và truyền tín hiệu cho nhau.

Giờ này khắc này Hoa Thanh Nguyệt cũng phát hiện ra hình như đã tới…… thời khắc mấu chốt.

Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt nói: “Kia…… Cái kia….”

Diệp Nhượng cũng: “Thanh Nguyệt cũng muốn……”

Hai người đều dừng lại và nhường nhau: “Anh/em nói trước đi.”



Sau đó bọn họ nhìn nhau cười.

Diệp Nhượng: “Ưu tiên phụ nữ.”

Gió núi thổi qua, gương mặt nóng bỏng.

Hoa Thanh Nguyệt dựa lên cánh tay anh mà nhỏ giọng nói: “Diệp Nhượng…… Anh biết em muốn nói gì, nhưng em…… xấu hổ không dám nói trắng ra, hơn nữa em cũng không tìm được từ thích hợp.”

Diệp Nhượng thầm nghĩ: “Anh cũng thế.”

Hoa Thanh Nguyệt sờ sờ mũi, búi tóc trên đầu run run lên. Qua một lát cô mới nói: “Diệp Nhượng …… Như vậy đi, nếu em, em cảm thấy không khí đã chín muồi, cũng đã làm xong chuẩn bị thì em sẽ hát luôn Shuke, Shuke, Shuke, Shuke lái máy bay……”

Diệp Nhượng: “???”

Tiểu thư, em đang nói cái gì thế? Vừa rồi sóng điện não của anh có hơi bị đứt đoạn!

“Nếu anh cảm thấy có thể, có thể chấp nhận lời mời của em thì anh cũng đáp một câu Beita Beita Beita, Beita lái xe tăng.”

Diệp Nhượng: “…… Sao lại hát?”

“A…… Thì người của Thương tộc, cái kia…… trước khi thổ lộ tình cảm sẽ hát để hỏi ý đối phương.”

“A? Còn có tập tục này sao?”

“Đương nhiên, hơn nữa chúng ta phải bắt kịp thời đại. Thương tộc trước kia hỏi cưới thì đầu tiên là đàn ông phải hỏi: Chị gái ơi, có thể hẹn hò hay không. Nhưng sau đó tộc nhân phát hiện có quá nhiều tình huống ỡm ờ xảy ra khi các cô gái miễn cưỡng gật đầu nói có thể. Hơn nữa vì đàn ông Thương tộc không giống người bên ngoài nên bọn họ nghĩ nên để các cô gái tới hỏi trước.”

“Thế nên phải hát à?”

“Không có, khi đó chúng ta còn chưa linh hoạt tới độ nghĩ tới việc mời hát. Thời cổ mọi người đều bảo thủ, các cô gái cũng không dám to gan hát hò, cũng không dám to tiếng nói ra cái gì mà: này em trai, hôm nay chị muốn cùng em hẹn hò có được không?”

“Ha ha ha……” Diệp Nhượng gật đầu, “Đúng thế.”

“Vậy nên đàn ông trong tộc sẽ quấn dây buộc màu đỏ trên tóc, buộc thế nào mà vừa cởi tóc đã bung ra ấy.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Chỉ cần đàn ông buộc tóc lên các cô gái sẽ biết hôm nay có thể hẹn người đó ra ngoài hẹn hò, và rằng chàng trai đó hôm nay có tâm tình yêu đương. Như vậy quyền chủ động là của chị em, ai muốn thì đi qua kéo dây buộc tóc của người kia xuống.”

Diệp Nhượng: “…… A! Rất thần kỳ!”

Anh sờ sờ mái tóc ngắn của mình.

“Ừ…… Ca hát là hình thức hiện đại này mới có.” Hoa Thanh Nguyệt nhìn mái tóc ngắn của anh và nói, “Sau khi nơi này thông với bên ngoài thì ngày càng nhiều đàn ông Thương tộc cắt tóc. Dù sao trong xã hội hiện đại thì để tóc ngắn sẽ tiện hơn. Nhưng thế là vấn đề lập tức xuất hiện, lấy đâu ra dây buộc tóc để giật nữa? Thế thì dùng tiếng hát vậy, dân phong hiện đại cũng phóng khoáng vì thế mọi người bắt đầu dùng ca hát làm ám hiệu. Các cô gái sẽ hát nửa câu đầu, nếu các chàng trai đáp được nửa câu sau thì chính là hai bên ngầm đồng ý.”

Diệp Nhượng nghiêm túc hỏi: “Nửa câu sau của Shuke là gì?”

Mình phải nhớ chuẩn.

Hoa Thanh Nguyệt lập tức hát: “Beita Beita Beita, Beita lái xe tăng!”

Diệp Nhượng tự động lặp lại ba lần và nhớ kỹ sau đó nói: “Anh sẽ chờ em hát Shuke.”

“Được, em cũng chờ anh hát Beita.”

Sau khi Diệp Nhượng xuống núi lại nhận được nhiệm vụ thế là anh ở viện nghiên cứu làm việc mấy ngày. Vừa kết thúc anh đã nhận được một kỳ nghỉ quý giá.

Nữ đồng nghiệp hỏi anh có kế hoạch gì không thế là Diệp Nhượng đáp: “Chuẩn bị cùng Tiểu Hoa xem shuke và Beita.”

Ánh mắt nữ đồng nghiệp sáng quắc và nhìn theo anh gấp gáp rời đi.

Tảo Địa Phật thấy thế thì cười một tiếng đầy thâm ý: “Năm sau hẳn là có rượu mừng để uống rồi, xem ra công đoạn hẹn hò đã thành công, hiện tại chỉ cần làm thế nào để gắn bó keo sơn nữa thôi.”

Nữ đồng nghiệp thở dài, cũng không tiếc nuối lắm mà nói: “Thảo nào.”

Diệp Nhượng đã phụ sự chờ mong của các dồng nghiệp bởi vì giai đoạn gắn bó keo sơn của anh còn cách một bài Shuke và Beita.

Diệp Nhượng đến cửa nhà đón Hoa Thanh Nguyệt về nhà mình. Anh đã sắp sẵn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến. (Hãy đọc thử truyện Thượng công chúa của trang runghophach.com) Hoa Thanh Nguyệt mở cửa cho anh vào và để anh chọn quần áo cho cô xem cái nào đẹp hơn.

Diệp Nhượng hoàn toàn không biết cái này là câu hỏi kinh điển của bạn gái nên nghiêm túc nhìn và chọn bộ khiến anh thấy xao xuyến nhất.

Hoa Thanh Nguyệt: “Anh thích à?”

Diệp Nhượng: “Đúng vậy, anh thấy bộ này đẹp nhất.”

Hoa Thanh Nguyệt quyết đoán chọn một bộ khác.

Diệp Nhượng: “Hả??”

“Em dùng phương pháp loại trừ thẩm mỹ của mấy anh đàn ông ngay thẳng.” Hoa Thanh Nguyệt chớp chớp mắt và đóng cửa phòng ngủ.

Diệp Nhượng cười gượng hai tiếng và bỗng nhiên cảm thấy ở chung với Hoa Thanh Nguyệt đúng là thú vị.

Anh ngồi trên sô pha chờ Hoa Thanh Nguyệt thay quần áo và trang điểm.



“Anh xem TV và ăn trái cây đi.”

Diệp Nhượng: “Được.”

Hoa Thanh Nguyệt soi gương trang điểm, đúng lúc ấy TV vang lên giai điệu của bộ phim Shuke và Beita thế là cô cảm khái: “Thật tốt…… Giấc mộng thời thơ ấu của em là muốn nuôi một con Shuke cho đỡ nghiền.”

Trong phòng khách không có ai trả lời.

Qua một lát cô nghe thấy một tiếng “Bịch” sau đó là một chuỗi tiếng bước chân sột soạt tới gần mình.

Hoa Thanh Nguyệt đang soi gương vẽ mắt mèo thì khóe mắt thấy có thứ gì đó trèo lên bồn cầu. Cô tùy tiện nhìn thoáng qua thì thấy một con Shuke cả người trần trụi đang che bộ phận mấu chốt và nhìn mình với biểu tình một lời khó nói hết.

Hoa Thanh Nguyệt: “Má ơi!!!!”

Mắt mèo bị lệch rồi, nhưng cái này không quan trọng, có Shuke rồi thì hôm nay còn ra ngoài cái rắm!

Diệp Nhượng đội lốt Shuke nói: “Cái thứ này chính là Shuke mà em muốn nuôi hả?”

Mộng đẹp! Mộng đẹp!! Anh không chỉ đổi thành Shuke mà còn nói được cả tiếng người!!

Mỹ mãn!

Đến chiều cao cũng hoàn hảo!

Hoa Thanh Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc và nâng Diệp Nhượng lên rồi cầm lấy cái đuôi thon dài của anh vui vẻ nói: “Trời ơi, mộng đẹp trở thành sự thật!”

“Ừ, còn mộng đẹp của anh thì rách nát rồi tiểu thư.” Quả nhiên không hổ là cao nhân bách biến, trải qua sóng to gió lớn nên hiện giờ có biến hóa anh vẫn bình thản nói: “Anh cho rằng theo lý thuyết khoa học thì sau khi anh nhớ lại duyên phận của chúng ta loại biến hóa này sẽ biến mất.”

“Này cũng khá tốt!!” Hoa Thanh Nguyệt nói xong là lập tức buộc tóc, vén tay áo, “Em sẽ làm cho anh một bộ quần áo nhỏ vừa người anh!”

Diệp Nhượng: “Nhớ làm quần lót, là góc bẹt ấy.”

Hoa Thanh Nguyệt ngồi xuống trước máy may: “Em không làm góc bẹt đó, em muốn anh mặc quần tam giác, phía sau còn phải có cái lỗ để anh bỏ đuôi!”

Diệp Nhượng kéo cái đuôi thật dài và ngồi trên máy may lắc lắc rung rung.

Anh kéo cái mặt chuột tròn xoe của mình và tiến vào trạng thái suy tư.

Hoa Tê Vân đã tan làm và trở về nghe thấy tiếng máy may thì nhìn vào thấy em gái đang vui vẻ hưng phấn làm quần áo nho nhỏ thế là hỏi: “Mua búp bê mới à?”

Phải, Hoa Thanh Nguyệt thích làm quần áo cho búp bê, và vẻ mặt hưng phấn của cô hiện tại chỉ xuất hiện khi có búp bê mới.

Hoa Thanh Nguyệt không rảnh trả lời.

Hoa Tê Vân thì thấy Shuke đang ngồi trên máy may.

“Mua Shuke à?” Hiển nhiên Hoa Tê Vân cũng biết “nam thần” thời thơ ấu của em gái.

“Đúng! Là Shuke!” Hoa Thanh Nguyệt gật đầu thật mạnh.

Thấy con Shuke này không mặc quần áo thế là Hoa Tê Vân bình luận: “À, lại còn là Shuke bản giới hạn nữa chứ.”

Diệp Nhượng quay đầu trừng mắt nhìn anh chàng thế là Hoa Tê Vân sửng sốt và rốt cuộc cũng hiểu ra. Đây đâu phải Shuke, rõ ràng là em rể mà.

Hoa Tê Vân tiến lên an ủi Diệp Nhượng và tỏ vẻ: “Cậu cũng thật may mắn, có mấy người có thể làm nam thần thời thơ ấu của bạn gái đâu?”

Diệp Nhượng nói: “Cảm ơn lời an ủi, nghĩ từ góc độ này thì tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi.”

“Nhưng……” Hoa Tê Vân chỉ vào em gái và cười tủm tỉm nói, “Nguyệt Đoàn Tử lúc còn nhỏ rất bác ái.”

Diệp Nhượng kinh hoàng phát ra tiếng: “Chi?”

Hoa Tê Vân: “Ít nhất nó cũng thích cỡ 7-8 nam thần…… Có thể giúp cậu cảm thụ cuộc sống nhiều màu.”

Diệp Nhượng chỉ thấy như hấp hối, anh kinh hoàng hỏi Hoa Thanh Nguyệt: “Nam thần thời thơ ấu của em còn những ai nữa?!”

Hoa Thanh Nguyệt lăng nhăng nói: “Gundam, Inuyasha, cảnh sát bồ câu trắng.”

Diệp Nhượng không có thơ ấu thế là dại ra: “Cái gì thế?!”

Hoa Tê Vân hỗ trợ giải thích: “Đó là người máy, chó yêu, bồ câu tinh.”

Diệp Nhượng bị dọa thành tiếng bồ câu luôn: “Cô?!”

 

------oOo------