(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 227



Sáng hôm sau Di Giai có một quầng thâm dưới mắt, vậy mà đối phương lại tràn đầy tinh lực, còn ra vẻ không có chuyện gì làm cô tức muốn chết. Rõ ràng cả hai đều thức, sao nhìn hắn lại thoải mái như vậy?


Hôm nay không ăn sáng trên phòng, Tư Hạo dẫn Di Giai xuống phòng ăn tập thể của khu này.


Phòng ăn rất lớn, bàn ghế được xếp ngay ngắn thẳng hàng, có lẽ vì đã khá muộn nên không có nhiều người ở dưới này, Tư Hạo cùng cô đi lấy đồ ăn rồi ngồi xuống bàn, hai người ngồi đối diện.


Khi ăn sáng, Tư Hạo làm như lơ đãng hỏi:"Tối qua ngủ không ngon?"


"...Rất ngon!" Di Giai nghiến răng ken két nói.


"Vậy à." Khóe môi hắn hơi nhếch lên:"Chị vẫn quyết định thích tôi chứ?"


"...Ừm." Nói không thích ai biết cậu lại phát điên cái gì! Tối qua thật sự quá đáng sợ rồi! Lần đầu tiên cô biết bị nhìn chằm chằm sau lưng là cảm giác đáng sợ nhường nào.


"Vậy chị sẽ không rời xa tôi lần nữa, phải không?"


"...Nếu tôi muốn cậu bỏ qua cho zombie, đi theo tôi thì sao?"


Ngón tay Tư Hạo thoáng khựng lại, gõ nhẹ lên đũa, bình thản nói:"Bây giờ thì không thể. Bốn năm trước thầy tôi và bạn tôi đã mất mạng trong tay chúng."


Hắn gắp cho Di Giai một miếng trứng từ bát của mình:"Còn chị? Có thể vì tôi mà ở lại đây không?"


Di Giai gật đầu:"Tất nhiên, tôi luôn muốn ở bên cạnh cậu." tôi làm tất cả cũng chỉ vì cậu mà thôi.


"Ừm." Tư Hạo khẽ cười, ánh mắt như mùa xuân ấm áp.


'Cạch' một tiếng, bên cạnh Di Giai có người đặt phần ăn ngồi xuống. Tư Hạo nhìn người mới đến kia, giọng hơi trầm xuống:"Phùng đội trưởng."


"Giờ muốn gặp mặt Tư đội trưởng đúng là khó hơn lên trời. Anh còn tưởng mày rời trụ sở rồi." Phùng Đô không để ý đến ánh mắt bất thiện của đối phương, nhìn sang người đang ngồi cạnh mình:"Không phải bị em mê hoặc rồi chứ, em gái?"


Di Giai mỉm cười:"Anh nói đùa rồi."


"Anh không đùa đâu." Phùng Đô ngẩng đầu nhìn Tư Hạo:"Chú mày mà cứ thế này. Cái danh đội trưởng cẩn thận lại rơi vào tay người khác lúc nào không hay."


Tư Hạo đen mặt nhưng vẫn nói:"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng đây là chuyện của tôi, phiền anh không để ý tới nữa."


"Thằng này..." Phùng Đô nhăn mày, nghĩ nghĩ gì đó liền quay sang nhìn Di Giai, ánh mắt trượt xuống cần cổ trắng nõn không có vết tích nào kia.


Rầm!


Tư Hạo đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, ánh lửa lóe lên trước mặt làm Phùng Đô vội lui lại phía sau, hắn tức giận nhìn Tư Hạo:"Tự nhiên mày phát điên cái gì?" Dám dùng dị năng trong nhà ăn!


"Phiền! Anh! Ra! Chỗ! Khác! Ăn!" ánh mắt Tư Hạo bừng bừng lửa giận khiến Phùng Đô hơi giật mình, hắn ngẩn ra, sau đó nghĩ 'không lẽ do mình nhìn...' hắn vừa định đưa mắt sang Di Giai một lần nữa thì Tư Hạo đã gầm lên:"Phùng Đô!"


Phùng Đô thầm nghĩ, quả nhiên là thế!


Di Giai cũng kinh ngạc nhìn Tư Hạo đang nổi giận, khẽ nhíu mày, không lẽ chức vị đội trưởng rất quan trọng với Tư Hạo, nhưng vì mình mà sắp mất đi nên hiện tại nghe người này nhắc đến mới giận dữ như vậy?


Phùng Đô cuối cùng cũng rời đi, dù sao hắn cũng đã ăn xong rồi, chỉ là đang định đi thì thấy một bàn này nên tới hỏi thăm mà thôi. Hắn thầm cảm thấy chuyện này rất thú vị, nhất định phải kể cho mấy người còn lại nghe mới được.


Di Giai nhìn Tư Hạo làm như không có chuyện gì mà ngồi xuống ăn, khẽ rơi vào trầm tư.


Hai người sau khi ăn xong lại đi dạo một vòng để tiêu thực. Di Giai thấy phần lớn người đi ngang qua họ đều ăn mặc chỉnh tề, bước đi có lực liền đoán đây là khu dành cho những người cấp cao ở, Tư Hạo nghe cô hỏi cũng gật đầu nói:"Đây là khu quân đội, có sáu đội, người của quân đội đều ở đây."


"Họ đều có dị năng phải không? Còn những người không có dị năng thì sao?"


"Họ ở khu khác cách đây khá xa, sao vậy?"


"Chỉ là tôi thấy người ở đây từ ăn đến mặc quả thật không khác gì lúc chưa mạt thế." Nhớ lại những món có trong nhà ăn, cô không khỏi thầm kinh ngạc.


"Dị năng giả luôn được ưu ái." Tư Hạo không phủ định.


"Luôn là vậy nhỉ." Di Giai cười khẽ.


Tư Hạo nhìn cô, dưới ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống, làn da trắng không tỳ vết kia trông gần như trong suốt, giống như không phải da thịt mà là một loại bảo ngọc sáng lấp lánh, hắn hơi ngẩn người.


Di Giai thấy hắn bị tụt lại, quay đầu hỏi:"Sao vậy?"


Cổ họng Tư Hạo chợt trở nên khô khốc, khẽ cụp mắt đến gần, ghé vào tai cô:"Chị đẹp quá."


Di Giai ngẩn ra, lại nghe thấy hắn nói:"Mỗi ngày đều sẽ khen chị."


"...Không cần nghiêm túc như vậy." Nhắc lại lời hứa kia, cô thật sự suýt quên mất rồi đấy.


"Sao thế được?" Tư Hạo mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô:"Tôi hận không thể khảm chị vào người. Tôi thích chị đến phát điên đi được."


Nghe thấy hắn đột nhiên thú nhận như vậy, Di Giai mặt dày lắm cũng có chút bối rối:"Đừng nói linh tinh."


"Lời thật lòng của tôi sao lại thành lời linh tinh trong mắt chị rồi?"


Thấy mặt Tư Hạo xụ xuống không vui, Di Giai vội dỗ dành:"Được được tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu đã thích tôi nhiều như vậy nhé!" Nói xong lại cảm thấy không ổn, bổ sung một câu:"Tôi cũng hận không thể khảm cậu vào người mình ấy." Không để cậu hành động thiếu suy nghĩ, khiến linh hồn tàn tạ tới mức độ này.


Ánh mắt Tư Hạo hơi động, mi mắt khẽ run:"Thật sao?"


"Thật." Đừng cái gì cũng nghĩ tôi nói dối như thế! Tin tưởng tôi đi!


Đúng lúc hai người đi đến một góc khuất, Tư Hạo đột nhiên cúi xuống ngang tầm mắt cô, ra lệnh:"Há miệng ra."


Di Giai không lập tức nghe theo mà cảnh giác hỏi lại:"Làm gì?"


"Có đồ cho chị ăn."


Di Giai lập tức lắc đầu:"Không ăn."


Hắn thở dài, bóp má cho miệng cô khẽ mở, sau đó dán lên hôn. Khi lưỡi Tư Hạo luồn vào, Di Giai vẫn còn hơi sợ hãi, dù sao cảm giác cũng kỳ kỳ, nhưng quả thật hắn quá nồng nhiệt nên cô cũng không có tâm trí mà để ý có kỳ hay không nữa.


Khi hai người tách ra, trên môi xuất hiện sợi chỉ bạc lấp lánh, sắc mặt Di Giai ửng đỏ. Thầm nghĩ tên này càng ngày hôn càng giỏi rồi.


"Đẹp thật đấy." Hắn miết miết má cô, lại nhẹ hôn lên trán:"Chị là thần tiên đúng không?"


Di Giai bị khen đến phát ngượng:"Thôi đi. Nếu tôi không đẹp, cậu còn thích tôi không?"


Hắn ngẩn ra:"Chị làm như tôi thích chị vì nhan sắc ấy."


"..." Không phải hả? Di Giai hơi chột dạ, đột nhiên nghĩ đến bản thân từ lâu đã rất để ý ngoại hình của Tang Thanh, còn ghen tỵ với hắn, chẳng lẽ mình thật sự là mê sắc?


"Đi thôi." Cô vội kéo Tư Hạo ra khỏi góc khuất, sợ hắn lại làm ra hành động gì.


Trên đường, cô thầm tự hỏi. Nếu Tang Thanh không đẹp nữa, thay vào đó cực kỳ xấu xí thì sao?


Nhưng dù sao nếu mặt hắn không đẹp nữa thì vẫn có dáng người ăn tiền đó thôi, giọng nói cũng rất trầm, tính cách không tệ, nhìn đi nhìn lại, cái gì cũng tốt.


Đội nhiên lại tưởng tượng đến một ngày đứng cạnh Tang Thanh không còn là cô nữa, thay vào đó là một người hoàn mỹ tương xứng với hắn, hắn cũng sẽ vì người này mà rời khỏi cô.


Trái tim đột nhiên thắt lại. Không muốn như vậy!


Di Giai siết chặt lấy tay Tư Hạo, hắn hơi bất ngờ nhìn cô:"Chị?"


"Cậu là của tôi." Cô kiên định nhìn hắn, đẹp thế này, tốt thế này, chỉ có thể là của tôi!


Ánh mắt hắn chấn động, nhận ra cô không giống như những lần khác đùa cợt, trái tim run lên.


"Ừ." Từ lâu đã luôn là của chị rồi.