Phá Kén

Chương 17



Chị ấy đang thu dọn đồ đạc ở trong phòng, động tác cũng không nhanh, làm từng bước, xếp quần áo vào vali từng cái một. Điều chỉnh lại tâm trạng, tôi lặng lẽ đứng ngoài phòng nhìn chị ấy thu dọn. Chị ấy đối xử với tôi như thể tôi không tồn tại và thực hiện hành động của mình một cách không lưu tình chút nào. Mỗi khi một bộ quần áo được chị ấy gấp gọn gàng cho vào vali, tim tôi lại đau như loạn nhịp. Cuối cùng, tôi thực sự không chịu nổi, quay người bước ra khỏi hành lang.

Tôi hít thở không thông,cảm thấy không khí trong nhà như đọng lại, khiến tôi không thể ở lại. Tôi chỉ có thể hít vào thở ra, hấp thu lượng dưỡng khí mong manh để cả người như chết đuối của tôi sống sót. Tôi quay ra khỏi thang máy, bước vào cầu thang, ngồi trên cầu thang, lấy ra một điếu thuốc cùng một chiếc bật lửa, rồi im lặng hút thuốc. Một lúc sau, cầu thang đầy khói từ tôi, tôi lặng lẽ nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ cầu thang qua làn sương khói lượn lờ, trước mắt cô đơn.

Hai tháng nay tôi không đụng đến thuốc lá, vì chị ấy dọn đến ở nhà tôi, chị ấy không thích mùi thuốc lá, lúc sau lại có đứa trẻ vào ở không ngửi được thuốc lá nên tôi bỏ thuốc lá. Nhưng bây giờ lại mắc phải tật xấu này, vẫn là bởi vì chị ấy.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng tôi, có ai đó ngồi bên cạnh tôi. Giọng nói dịu dàng của chị ấy rất dễ chịu, nhàn nhạt, mang theo vẻ bình thản:

"Không cho tôi một điếu sao?"

Tôi đưa cho chị ấy hộp thuốc lá cùng bật lửa, chị ấy thuần thục châm thuốc, cùng tôi hít mây nhả khói.

"Không phải chị đi rồi sao? Như thế nào lại lên đây? Đã giờ này rồi, sao chị còn chưa trở về nhà" Tôi vô lực hỏi chị ấy.

  

"Em cũng chưa trở về nhà?" Chị ấy ôm đầu, nghiêng đầu nhìn tôi cười.

Tôi cười khổ hai tiếng, không để ý đến chị ấy, hít một làn khói, nuốt vào phổi, thiêu bỏng trái tim tôi.

  

"Tiểu Phàm, đã có bao giờ em nghĩ sẽ thoát ra ngoài chưa?" Chị ấy đột nhiên hỏi tôi.

"Hiện tại đến hỏi em cái này, có phải đã muộn rồi hay không?" Tôi đáp.

"Tôi là bác sĩ tâm lý, thời điểm khi đối diện với người khác, tôi hiếm khi để lộ ra cảm xúc tư tưởng của mình hoặc là áp đặt lên người khác. Vì vậy, tôi không bao giờ thuyết phục em làm điều gì đó mà tôi cho là đúng. Mọi thứ là do em lựa chọn. Tôi tôn trọng lựa chọn của em và sẽ thản nhiên đối mặt với hậu quả của những lựa chọn này. Bây giờ, tình huống này là những gì chúng ta ban đầu đã đoán trước. Chỉ là tôi muốn biết, hiện tại trong lòng em đang suy nghĩ như thế nào."Nụ cười trong giọng nói của chị ấy dần tắt và chị ấy trở nên nghiêm túc.

"Nghĩ như thế nàp... ha ha... ha ha ha..." Tôi chỉ cảm thấy muốn cười, cười đến chua xót thống khổ

"Em cảm thấy mình thật là ngốc."

"Tiểu Phàm..." Chị ấy thở dài.

"Học tỷ..." Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy mũi có chút ngứa ngáy, lại dùng sức hít hít cái mũi, sau đó nói:

"Thật sự quá khó khăn... Em không phải là một người đứng ngoài cuộc, từ lúc bắt đầu em đã đi sâu vào. Em không phải là một bác sĩ lạnh lùng có thể rút ra cảm xúc của mình, em chỉ là một tên ngu ngốc ngu dại, mỗi ngày đều suy xét nghĩ về điều đó, bất quá là em dùng nhiệt huyết tràn ngập của mình để sưởi ấm trái tim lạnh giá đó. Nhưng mà học tỷ ơi........ chị mau nói cho em biết... vì cái gì mà em... lại đi sưởi ấm trái tim lạnh giá đó... "

Nước mắt ở hốc mắt tôi lăn dài, vị chua từ mũi xộc thẳng vào tâm trí tôi, nước mũi chảy xuống, tôi lại hít một hơi thật mạnh, trong nháy mắt nước mắt đã trượt dài trên má lăn xuống dưới.

Tôi cảm giác được cánh tay của học tỷ ôm lấy vai tôi, ấm áp kiên định, chị ấy không nói gì.

"Là do em làm chưa đủ tốt sao? Là do em không đủ dịu dàng, còn chưa đủ quan tâm chị ấy, không thể làm chị động tâm, không thể làm chị ấy nhìn em nhiều hơn. Chị ấy nói đi là đi, rốt cuộc xem em như là cái gì? Em cũng không phải người hầu chỉ cần gọi đến là đến, đuổi đi là đi, cũng không phải là một công cụ khi dùng xong rồi liền quăng ngã một bên, em cũng có trái tim, chị ấy không nhìn thấy nó sao? Chẳng lẽ muốn em mổ ra cho chị ấy xem, thứ đang đập thình thịch này chẳng lẽ nó là một món đồ chơi sao? Có phải không? "Tôi càng nói càng khổ sở, nước mắt nước mũi rơi xuống,rất tủi thân.

"Tiểu Phàm... Tiểu Phàm, em tốt với cô ấy như vậy, làm sao cô ấy lại không biết? Nếu cô ấy không chấp nhận, thì chúng ta cũng không cần moi tim moi phổi như thế này, được không?" Học tỷ cũng không chê tôi, vươn hai tay lau nước mắt cùng nước mũi của tôi.

Tôi chỉ lắc đầu, nhưng không thể nói được.

"Cố Phàm, em đáp ứng với tôi rằng khi hoàn tất vụ kiện cho cô ấy, liền bứt ra khỏi, được không? Tôi không muốn em lại gần cô ấy nữa. Tôi không muốn thấy em bị thương. Em giao cô ấy cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm việc chữa khỏi bệnh cho cô ấy. Em không cần gặp lại cô ấy nữa, được không? "

Dù khổ sở thế nào, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ chị ấy, cho dù vết thương có chồng chất như bây giờ, tôi cũng không có suy nghĩ như vậy. Lời nói của học tỷ, tôi gần như phản xạ có điều kiện mà không đồng ý, nhưng không hiểu tại sao vì cái gì mà còn muốn hạ thấp thân mình như vậy, gần như là hèn mọn. Tôi không có lý do gì, có lẽ chuyện đã như vậy cũng không cần lý do.

Học tỷ biết tôi, vì thế chị ấy tiếp tục nói:

"Cố Phàm, tôi đã sớm nhắc nhở em rằng, em muốn hai người ở bên nhau lâu dài thì giữa hai người các em phải được xây dựng một mối quan hệ bình đẳng, cả hai phải tôn trọng lẫn nhau. Em không thể hèn mọn, không thể cưỡng ép cầu toàn, thời điểm nên buông tay thì phải buông tay, mặt dày mày dạn rất khó xem, em biết không? " Câu nói của chị ấy khiến tôi dở khóc dở cười, nhưng chị ấy không cười, nắm thật chặt ôm cách tay của tôi, tiếp tục nói:

"Tôi thừa nhận là mình đã sai rồi. Cô ấy là một người có giới tính thẳng như vậy. Cho nên cô ấy cũng không thể yêu em được. Vì vậy, em không cần lại ăn vạ cô ấy nữa. Dây hái xanh không ngọt. Cố Phàm em là ai? Em là sinh viên đứng đầu khoa luật, là đại luật sư, là nhà tâm lý học, là một người ưu tú, em thanh tú xinh đẹp, khí chất, quyến rũ, tài hoa hơn người, em dịu dàng si tình như vậy, quả thật là vạn người mê, vì sao em lại muốn mình uỷ khuất như vậy, còn có bao nhiêu cô gái tốt đang xếp hàng chờ muốn được cùng em. Em không nên cứ như vậy bị Lâm Y gian cầm một chỗ thế này, em thử buông tay, có lẽ hai người đều sẽ được nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

"Em tốt như vậy sao? Tại sao trước đây em không nghe chị khen em như vậy." Với giọng mũi dày đặc, tôi giả vờ hất tay chị ấy ra mà chế giễu.

"Này, kia không phải bởi vì em so với tôi còn kém một tí xíu như vậy. Tôi ngày thường không nói những lời này, là miễn để cho em tự luyến."

"Da mặt của chị quả thực so với tường thành còn dày hơn!" Tôi tức giận đến ngứa răng, hung hăng trừng chị ấy.

"Vì em, bổn tiểu thư đây cũng phải hy sinh một chút, thừa nhận mặt tôi dày, vậy em hãy hứa đừng thất hứa với tôi."

"......"

"Không hứa với tôi sao?." Chị ấy bắt đầu chơi xấu làm nũng.

"......"

"Cố đại bác sĩ, Cố đại luật sư, Cố mỹ nhân, Cố soái, ân?" Chị ấy bắt đầu nháy đôi mắt to tròn đó với tôi, tỏ vẻ dễ thương đến ngượng ngùng.

Tâm tình của tôi lúc này vô cùng phức tạp, muốn cười nhưng lại cảm thấy bi ai, muốn tức giận nhưng lại bất lực, muốn tiếp tục tranh thủ nhưng rồi lại cảm thấy không đáng, trong lòng cũng rất mệt mỏi. Cuối cùng, tôi thở dài thật sâu nói:

"Được rồi, em hứa với chị, sau khi giúp chị ấy kiện tụng, em sẽ không gặp chị ấy nữa."

"Vậy thì, ngày mai... à, hiện tại đã là hôm nay rồi, chờ chút nữa đi, chờ khi bầu trời hoàn toàn sáng hẳn, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, dù sao cô ấy cũng đã thu dọn hành lý rồi. "

Tôi im lặng nhắm mắt lại.

Đêm nay, tôi cùng với học tỷ ngồi trên cầu thang suốt đêm, tôi hút thêm hai điếu thuốc nữa, nhưng thuốc lá của tôi đã bị tịch thu và tôi không được phép hút nữa. Chị ấy đã nói chuyện rất nhiều với tôi, rất nhiều chủ đề hỗn hợp, có nói đến quá khứ cũng có nói đến hiện tại. Tôi kể cho chị ấy nghe về một ít chuyện cũ của tôi với Lâm Y, chị ấy rất chăm chú lắng nghe. Nhớ đến những năm tháng trung học tươi đẹp, tôi cùng với Lâm Y vẫn còn đều là những đứa trẻ vô cùng đơn giản như vậy, không cần phải lo lắng chuyện gì, không có vướng bận cùng giằng co đau đớn, chúng tôi chỉ là chính mình, tôi đơn thuần như thế mà thích chị ấy. Chị ấy cũng đơn thuần xem tôi như em gái của chị ấy mà yêu thương, tránh né những tình cảm của tôi một cách cố ý hay vô thức.

Rốt cuộc là khi nào, khoảng cách giữa hai chúng tôi bị cách trở bởi muôn sông nghìn núi khó vượt qua đến vậy. Tôi đã nỗ lực rất nhiều để truy đuổi theo bóng dáng của chị ấy như vậy, nhưng cuối cùng thì chị ấy vẫn xa cách như vậy, đến cùng như mây khói tan đi, vô tình biến mất một cách tàn nhẫn. Tôi chưa bao giờ tin vào số phận, nhưng chỉ trong hai ba tháng, tôi đã cảm nhận được sự nghiệt ngã của bánh xe số phận. Tại sao ông trời lại cho tôi gặp chị ấy, chẳng lẽ chỉ là vì để hành hạ tra tấn hai chúng tôi như vậy, cuối cùng lại để cho chúng tôi vết thương chồng chất mà đường ai nấy đi sao?

Tôi không cam lòng, nhưng mặc dù không cam lòng, nhưng tôi cũng đã mệt mỏi kiệt sức rồi, tần tầng lớp lớp thương tổn, máu tươi chảy đầm đìa, chị ấy cứ vô tình như vậy giáng cho tôi những vết thương. Tôi hiểu ra nhiều điều, tôi cũng biết rằng bây giờ để chị ấy dọn ra khỏi nhà tôi thực ra là tốt cho cả hai chúng tôi. Chị ấy chuẩn bị kiện tụng ly hôn với Trương Dụ Thành. Nếu chị ấy cùng với luật sư biện hộ ở chung, sau đó bị đối phương nói quan hệ giữa thân chủ và nữ luật sư vô cùng bất chính, đồng tính luyến ái khi chưa ly hôn. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến phán quyết của toà ám. Mặc dù đối phương không có bằng chứng thuyết phục để chứng minh rằng chúng tôi là một cặp, loại chuyện này có thể tránh thì tốt hơn hết là nên tránh.

Tuy nhiên, tôi biết rằng lý do để chị ấy chuyển ra khỏi nhà tôi không chỉ là những điều này, thực ra thì lý do chính là chị ấy đã hiểu lý do tại sao tôi lại tiếp cận chị ấy. Tôi là bác sĩ tâm lý, mọi việc tôi làm với chị ấy là để chữa trị cho chị ấy, nhưng mà chị ấy không biết, chị ấy mù quáng nghĩ rằng tôi đang giúp chị ấy như một người bạn, trộn lẫn trong đó một ít tình cũ khó có thể dứt bỏ, cho nên chị ấy đối với tôi vẫn luôn là cảm kích, nhưng mọi chuyện rồi lại phức tạp khó nguôi ngoai. Bây giờ chị ấy đã biết thân phận khác của tôi, điều này khiến chị ấy cảm thấy tức giận vì bị lừa dối. Chị ấy ghét nhất sự lừa dối nên không thể tha thứ cho tôi.

Cứ như vậy đi, như học tỷ đã nói, không cần hèn mọn, không cần cầu xin, tình yêu không thể cầu xin, con người không thể mất nhân phẩm. Buông tay ra, tốt cho cả hai chúng ta, biết đâu tôi có thể leo lên bờ khỏi bờ vực chết đuối.

Nhưng là vì cái gì, lòng tôi rất đau, tim đau đến khó thở.

Lúc rạng sáng, học tỷ rời khỏi tôi, tôi biết chị ấy đi tìm Lâm Y. Tôi ngồi thẫn thờ ở cầu thang mà không đi gặp chị ấy lần cuối. Mười lăm phút sau, tôi nhận được tin nhắn trên điện thoại di động, là của học tỷ gửi tới, nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, vỏn vẹn ba chữ: "Đã xuất phát."

Tôi đứng dậy, ngồi thật lâu máu không lưu thông được. Mắt tôi đen lại khi đứng dậy, vội vàng đỡ vào tường, phải một lúc sau tôi mới dần trở lại bình thường. Tôi cứng đờ bước về nhà, mở cửa, thay giày rồi thất thần đứng trong phòng khách. Trong phòng vẫn thoang thoảng một mùi thơm, đó là mùi thơm của cơ thể chị ấy. Đột nhiên, tôi chợt nhanh bước chân nhanh hơn lao thẳng vào phòng chị ấy, với chiếc giường trống cùng chiếc tủ không có quần áo, tôi chậm rãi ngồi dựa vào tường, không tiếng động rơi lệ.

Chị ấy thật sự đã đi rồi......

======================================================

Trong một tuần sau khi chị ấy đi, cuộc sống của tôi thật tẻ nhạt, mỗi ngày tôi chỉ biết tìm rất nhiều việc để làm cho bản thân, kiểm tra thông tin, làm chứng cứ, suy đoán phương án, thu thập các vụ án. Tôi đặt hết tâm tư vào vụ kiện ly hôn này, tôi nghĩ đây sẽ là vụ kiện đầu tiên và cũng là cuối cùng trong đời tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nó, vì chị ấy, vì bản thân tôi, vì chúng tôi.

Chị ấy đã không từ chối tôi với tư cách là luật sư bào chữa của chị ấy, tôi coi đây là một chút tình nghĩa cuối cùng của chị ấy đối với tôi. Và tôi nghe học tỷ kể rằng mấy ngày nay chị ấy không hề bị trầm cảm, cũng không có khỏi bệnh, ngược lại còn tích cực hợp tác điều trị, bệnh tình của chị ấy được cải thiện nhanh chóng một cách đáng kinh ngạc. Sự hướng dẫn của tôi đối với chị ấy trong hai tháng qua không hề vô ích, chị ấy cũng rất thông minh và hiểu mình nên làm gì tốt nhất lúc này. Chỉ khi chị ấy hồi phục tốt hơn, sự thắng lợi của vụ kiện mới có thể nghiêng về phía chị ấy.

Tuy nhiên, chị ấy không bao giờ nhắc đến tôi nữa hoặc là biểu hiện ra một chút lưu luyến tôi. Cho dù hoc tỷ không nói, tôi cũng biết. Chị ấy không quan tâm tôi có khổ sở hay không, chị ấy chỉ tập trung cố gắng để thắng kiện. Tôi chỉ có thể coi vụ kiện này là lần cuối cùng tôi sát cánh cùng chị ấy chiến đấu. Điều duy nhất tôi có thể làm cho chị ấy là giúp chị ấy thắng lợi, giúp chị ấy rửa sạch nỗi nhục trong đời. Rồi tôi liền buông tay, để chị ấy đi và buông bỏ đoạn tình gian nan này.

Tết Âm lịch khó khăn nhất trong cuộc đời tôi cuối cùng cũng trôi qua, ngày 1 tháng 3 tôi ra tòa nộp đơn, vì tôi là người đầu tiên gửi đơn khiếu nại nên Lâm Y là nguyên đơn và Trương Dụ Thành là bị đơn. Ngày 7/3, tòa ra thông báo hòa giải. Có thể đoán trước, buổi hòa giải không có kết quả, đang chờ tòa án ra lệnh truyền mở phiên toà. Vào ngày 11 tháng 3, lệnh truyền xuống, quyết định phiên tòa dự kiến ​​bắt đầu vào ngày 3 tháng 4.

Cuối cùng, một vụ kiện ly hôn kéo dài, khó khăn và gần như chưa từng có tiền lệ đã bắt đầu.

Editor: chương này khóc chết mất