Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 68: Cú ngã ngoài ý muốn




Convert + Beta: Mã Mã

Editor: Lôi

Chương 68: Cú ngã ngoài ý muốn

Trong lòng Trầm Phi Yên vẫn còn cảm thấy có chút áy náy đối với Sa La, hôm đó cô đột nhiên nổi giận vô cớ, vậy mà Sa La cũng chỉ yên lặng chịu đựng rồi mang hoa Tường Vi như tạ tội với cô. Hiện tại cô ấy lại bị Hiên Viên Hoàng trách phạt, khiến cho cô càng áy náy không thôi.

Nghĩ đến đây, cô quýnh cả lên, chẳng thèm băn khoăn chuyện gì, cả người quáng quàng lao như bay về phía trước.

Chưa đầy một giây đồng hồ, cơn đau nhức phía dưới chân ập đến, khiến toàn bộ thân thể nhức nhối quyết không nghe đôi chân sai bảo mà sựng lại, làm cho cả thân hình cô lảo đảo.

Cô nhắm mắt sợ hãi, giờ phút này Trầm Phi Yên càng muốn bằm nát Hiên Viên Hoàng ra, hắn hại cô ngay cả đi đứng cũng không xong.


Từng đợt cơn đau ập tới, Trầm Phi Yên liền ngã vào một cơ thể mỏng manh, mùi bạc hà tự nhiên thơm ngát phảng phất khiến cô nhất thời tỉnh táo lên rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt cô là khuôn mặt đỏ bừng của Sa Khung, có vài tia sáng mờ nhạt hắt lên làn da thiếu niên trơn bóng, tất nhiên dáng vẻ cậu ta vô cùng ngượng ngùng và bối rối.

"Thật xin lỗi!" Cuống quít động đậy cơ thể, Trầm Phi Yên hoàn toàn không phải là người có “thủ đoạn độc ác” muốn ra tay quyến rũ “trẻ em vô tội” như thế này.

"Không, không sao..." Không khí xung quanh cậu chợt thấm đẫm hơi thở của người con gái, thanh mát và ngọt ngào, tựa như hương vị thơm lừng của dòng sữa ngọt lành. Đây không còn là một cô gái ngây thơ trong trắng nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy quanh thân cô toát ra một khí chất rất tinh khiết và thanh thuần, phải chăng do cơ thể rất mềm mại của cô? Sa Khung hơi hoảng hốt vì suy nghĩ liều lĩnh của mình, vì sao cậu dám để ý đến người phụ nữ của chủ nhân?!?

Cố gắng kìm nén cơn đau, Trầm Phi Yên dùng sức chuyển động đôi chân, cô nói:"Cậu dẫn đường nhanh lên, nếu chậm trễ, chị cậu sẽ bị đuổi đi đấy.”

Vừa hối thúc, Trầm Phi Yên quan sát vẻ mặt đỏ bừng của Sa Khung, nhìn thấy bộ dáng của cậu, cô không thể không thừa nhận, cậu thiếu niên này thật sự rất đẹp. Vẻ ngoài sáng sủa như một mảnh trời xanh ngắt, cặp mắt trong trẻo sâu hun hút tựa hồ như chứa cả đồng cỏ huân y nở đầy chưa từng khai phá, lại còn có hàng mi dài giống như cánh bướm đang giương lên chấp chới,rất đẹp. Nếu trưởng thành, cậu ta nhất định sẽ là một mỹ nam “hại nước hại dân”.

Trong lòng nghĩ, ánh mắt Trầm Phi Yên lơ đễnh dừng trên gương mặt Sa Khung.


Dưới đôi mắt quan sát của cô khiến Sa Khung, vội vàng đi trước dẫn đường. Cứu chị là việc quan trọng, cậu cố gắng tiết chế dịp thở, khống chế bản thân không được hãm sâu vào cảm giác khác thường đó nữa.

Cảm giác tê dại đánh úp lại, Trầm Phi Yên bước vài bước đều phải thở hổn hển, thực sự cô sắp không chống đỡ được nữa rồi. Phía trước Sa Khung vẫn duy trì một khoảng cách an toàn với cô, không xa không gần, tầm mười bước chân, tựa hồ như đang đợi, nhưng vẫn không dám lại gần hỗ trợ cô bước đi.

Tình huống lúc nãy đã khiến cậu rất hốt hoảng, Trầm Phi Yên đành phải tự thân vận động, lê lết tấm thân cạn kiệt sức lực đi theo Sa Khung.

Cho đến khi cửa đại sảnh hiện ra mỗi lúc một gần, Sa Khung đứng ở một bên bất động.

Ánh mắt dừng tại khe cửa nơi có ánh sáng hắt ra, Trầm Phi Yên biết chỗ cần tới rốt cục đã tới rồi.

Đang đứng ở trước cửa, cô chợt nghe bên trong truyền đến tiếng quát lớn lạnh như băng của Hiên Viên Hoàng, con người nóng bỏng đêm qua hoàn toàn biến mất, giọng nói ngập tràn giá rét khiến người ta run lên vì khiếp sợ.

"Bản lĩnh của cô yếu đến mức ngay cả vài tên tiểu tốt sức lực mèo cào cũng đánh không lại, hay là cô cho rằng cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một ả tình nhân ti tiện, thế nên cố ý cho bọn chúng cơ hội ra tay?" Lời nói Hiên Viên Hoàng tràn đầy vẻ châm chọc, thậm chí khiến người nghe không khó nhận ra trong đó mang theo nhiều phần khinh miệt và cười nhạo.

Lời nói đúng là của bậc đế vương ăn trên ngồi trước, cao cao tại thượng, chẳng bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác. Trầm Phi Yên nghe xong, nghiến răng tức giận, hận không thể xông vào cho hắn một đấm ngay lập tức.