Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 397: Người Quen Biết





**********
Chương 397: Người quen biết
Lam Ngọc Anh nghe vậy, nhíu mày trước chuyện Lê Tuyết Trinh biết được Đậu Đậu xảy ra tai nạn xe cộ.

Bởi vì lúc ấy gần như đã phong tỏa mọi tin tức, rất ít người biết được.

Nhưng mà rất nhanh cô lại nghĩ đến sau đó Hoàng Thanh Thảo từng mang Đậu Đậu đi đến nhà họ Hoàng, lúc ấy xuất viện đã rất lâu rồi, cũng nói cho Hoàng Kiến Phong chuyện này, lấy trình độ hài lòng của Hoàng Kiến Phong đối với người con dâu tương lai Lê Tuyết Trinh này, tự nhiên cũng sẽ biết.

"Có đầu mối rồi sao?" Cô vội hỏi.

"Phải" Hoàng Trường Minh gật đầu, nhíu mày tiếp tục nói: “Lê Tuyết Trinh cung cấp một tấm hình cho anh, là vị trí giấu chiếc xe gây tai nạn, trong một cái xưởng sửa chữa lắp ráp ô tô bỏ hoang ở vùng ngoại ô, trên đó còn có vết máu đã khô, rất rõ ràng cho thấy là cố ý vứt bỏ cùng ngày khi chuyện đó xảy ra!"
Lam Ngọc Anh vừa nghiêm túc mà lắng nghe, vừa gật đầu phụ họa theo.

Lòng bàn tay của Hoàng Trường Minh đặt lên bả vai của cô, lúc này mang bộ dạng phục tùng nhìn về phía cô, nhếch môi: “Anh và cô ta chỉ ngồi trong quán cà phê trước sau không đến mười phút đồng hồ, sau đó đi tìm người tra xét chuyện này, cho nên trễ như thế mới trở về"
Rất rõ ràng, anh là đang giải thích nguyên nhân tại sao bản thân lâu như thế mới trở về.

Lam Ngọc Anh rũ mắt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn anh, từ lúc anh giải thích tại sao lại đi ra ngoài gặp mặt Lê Tuyết Trinh, một chút không thoải mái trong lòng cô đã sớm tan thành mây khỏi.


"Ồ." Cô nói quanh co mà đáp lại.

“Hình như mùi chua vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán thì phải!" Hoàng Trường Minh lại cười như không cười mà nói.

Lam Ngọc Anh biết anh đang cố ý trêu ghẹo mình, ngẩng đầu mang dáng vẻ đáng yêu mà trừng anh một cái, sau đó ngồi dậy từ trong lòng anh, chấm dứt đề tài mùi gì đó này: “Vậy tên tài xế gây tai nạn thì sao, tìm được rồi chưa?" "Trước mắt còn chưa tìm ra.

Biểu hiện trên mặt Hoàng
Trường Minh hơi thu lại.

"Xưởng sửa chữa lắp ráp ô tô đã vứt đi rất lâu rồi, camera đều bị hư hao, hơn nữa căn cứ vào trí nhớ của ông lão tuần tra thì, tên tài xế gây nạn cố ý lựa chọn vào buổi tối mà vứt bỏ xe, hơn nữa vẫn luôn lấy mũ bảo hiểm che mặt" "Vậy làm sao bây giờ?" Biểu cảm của Lam Ngọc Anh cũng lập tức nặng nề.

"Không cần lo, chạy khỏi hòa thượng nhưng không chạy được khỏi miếu đâu, có trốn đẳng trời" Hoàng Trường Minh cười lạnh một tiếng, đôi mắt sâu thẳm đen tối hơi nheo lại, bên trong hiện lên một ánh sắc bén: “Nếu hiện tại đã tìm được chiếc xe gây tai nạn, như vậy thì không lo không tìm thấy tên tài xế kia! Tuy rằng xưởng sửa chữa lắp ráp ô tô không có camera, nhưng dọc con phố gần đó đều có, vùng đó cũng khá hẻo lánh, quá khứ cũng không có nhiều người, hơn nữa trên chiếc xe gắn máy còn lưu lại dấu vết của đối phương, chỉ cần cảnh sát truy tìm theo manh mối này tiếp, tiến hành sàng chọn và so sánh với những người khả nghi mấy ngày nay đã tìm ra được!" "Anh đã liên hệ với bạn bè rồi, chậm nhất là tối mai sẽ có thông tin thôi!" "Vâng ạ!" Lam Ngọc Anh yên tâm gật đầu.

Nghĩ đến dáng vẻ phía trước Đậu Đậu nằm trong vũng máu, đến bây giờ cô còn cảm thấy lòng mang sợ hãi.

Lúc sau lại phải nhận trị liệu trong bệnh viện thời gian dài như vậy, nó mới nhỏ như vậy mà phải chịu nhiều đau đớn, hai tay cô siết chặt mà nói: “Hành vi gây tai nạn rồi chạy trốn của tài xế rất đáng hận, hơn nữa còn đụng phải trẻ con, nếu tóm quơ được, nhất định phải nghiêm trị mới là!"
Hoàng Trường Minh nhếch môi nhàn nhạt đáp lại, anh tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.


Liếc mắt ngoài cửa sổ, anh đột nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?" "Đã gần mười một giờ rồi." Lam Ngọc Anh nghe vậy thì móc điện thoại di động ra nhìn.

"Hừm." Hoàng Trường Minh gật đầu, lập tức trầm giọng nói câu: “Cũng nên tiến hành chút chuyện nghiêm chỉnh!"
Lam Ngọc Anh đang há mồm muốn hỏi anh cái gì là chuyện nghiêm chỉnh, lập tức bị anh xoay người đặt trên gối nắm mà hôn lấy, lời lẽ cũng đã bị chặn vào trong miệng của cô.

Vừa rồi Hoàng Trường Minh nói khắp phòng đều là mùi chua, cô nhãn cái mũi hồi lâu, cũng không ngửi được, ngược lại toàn ngửi thấy mùi thơm sữa tắm y như nhau trên người hai người, hơn nữa khi nó tỏa ra từ trên người anh, có thêm một luồng hormone giống đực.

Bị thân hình cao lớn của anh kiểm soát trong lòng ngực, cô dần dần cũng bắt đầu động tình, vươn tay kéo rớt đi cái khăn tầm quần bên hông của anh xuống.

“Đúng là yêu tinh nhỏ!"
Ngay lập tức, bên tai đã truyền đến tiếng nghiến răng khàn khàn của anh.

Hô hấp của anh đã chui hết vào trong tai, Lam Ngọc Anh bị ảnh mất nóng bỏng của anh nhìn đến miệng khô lưỡi khô, giơ tay lên tắt đi chiếc đèn ngủ duy nhất bên cạnh tủ đầu giường.

Trong bóng đêm, cô bị sự cường thế của anh một ngụm nuốt chửng...!
Ngoài cửa sổ mặt, đêm dài đằng đẳng.


Sáng sớm hôm sau, Lam Ngọc Anh còn đang trong giấc mộng, cũng cảm giác được một bàn tay đang thong thả rong ruổi trên làn da mình.

Cô mơ màng mở mắt ra, trừ ánh ban mai soi chiếu vào thì còn nhìn thấy một bàn tay rắn chắc kia.

Thấy cô đã thức dậy, Hoàng Trường Minh càng không kiêng nể gì, lập tức nâng cao tấm chăn đang được phủ lên trên người, tung người chống lên trên đó, muốn tiến hành một đợt vận động lúc sáng sớm.

Lam Ngọc Anh như một con sơn dương đang chuẩn bị vào lò mổ, trốn ở dưới chăn tránh né đôi môi mỏng và bàn tay to lớn của anh.

"Không cần, tối hôm qua mới.."
Không đợi cô nói xong, Hoàng Trường Minh đã cần cô một ngụm.

Tối hôm qua anh còn chưa tận hứng, em đã bất tỉnh!" "...!Hơi thở của Lam Ngọc Anh lập tức run lên.

Thật sự là có chênh lệch quá lớn với thể lực biến thái của anh, cô cứ cảm thấy, nếu buổi sáng lại bị gây sức ép một phen thì nguyên ngày hôm nay tuyệt đối khỏi cần làm gì hết, hai cái đùi sẽ run run cứ như dẫm lên trên bông.

Lúc đang sắp bị tử hình ngay tại chỗ, Lam Ngọc Anh như bắt được cứu tinh mà hô to: “Di động...!Di động của anh đang reo kìa!"
Bên cạnh tủ đầu giường truyền đến tiếng reo "Ong ong" liên hồi.

Hoàng Trường Minh ngẩng đầu từ trong chăn, liếc mắt, hừ một tiếng nhéo một cái bên hông của cô: “Tạm thời tha cho em đó!"
Tiếng nói vừa dứt, anh buồn cười thấy cô bọc chăn như một con nhộng mà lăn lộn qua một bên giường.


Từ trong đó lộ ra một cái đầu, cô chớp ánh mắt, sợ anh sẽ nhào lên tiếp, thẳng đến khi thấy anh đứng dậy xuống giường, Lam Ngọc Anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong tầm mắt, cái quần lót vừa rồi đã bị anh cởi ra, lúc này cứ như vậy mà khỏa thân như vậy đứng trong nắng sớm, cúi người cầm di động, mà phản ứng sinh lý kia cũng còn chưa biến mất.

Hình ảnh này thật sự là....!
Rất là máu huyết tuôn trào rồi!
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng một cái, trên mặt như đang thiêu đốt một ngọn lửa.

“Tìm được người rồi sao?" Hoàng Trường Minh bắt nghe điện thoại, sau đó bỗng dựng nghiêm túc hỏi.

Lam Ngọc Anh nghe thấy thế, nghĩ đến chuyện tối hôm qua hai người đã nói trước khi đi ngủ, cũng vội vàng vén chăn lên ngồi dậy, thấy giữa chân mày anh đã nhíu chặt, cầm lấy di động đang nghe phía bên kia nói chuyện, qua hai phút sau, ánh mắt sắc bén mà nhếch mỗi nói: “Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Hoàng Trường Minh không cố ý chọc cô nữa, mà nhặt cái quần lót vứt trên mặt đất kia lên mặc.

Lam Ngọc Anh cũng xuống giường, đi vòng qua cuối giường: “Hoàng Trường Minh, có phải tìm được tài xế gây tai nạn rồi hay không?" "Ừ" Hoàng Trường Minh gật đầu, đem quần dài mặc bộ sau, nhìn về phía cô nói: “Cũng không phải là người giao cơm hay là shipper giao hàng nhanh như ban đầu đã nghĩ, mà là người chúng ta đều quen biết"
Người mà bọn họ đều quen biết?
Lam Ngọc Anh bị lời nói của anh làm cho ngớ ra, lập tức lại cực kỳ hoang mang.

"...!Đó là ai?" Cô nín thở hỏi.

Đôi mắt Hoàng Trường Minh đầy căng thẳng, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Lam Ngọc Thiên.