Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1898



“Sợ gì chứ? Có Ngữ Lam của chúng ta ở đây, cậu còn sợ không có chỗ ngồi sao!”

Một học sinh nữ khác ở bên cạnh tên là Chu Kỳ Kỳ lập tức trả lời, nói xong liền nhìn Kỷ Ngữ Lam đang đứng ở vị trí chính giữa bằng ánh mắt lấy lòng Vừa dứt lời, bên cạnh đã có một nam sinh đứng lên: “Nữ thần, tớ đã giành chỗ giúp cậu rồi, cậu muốn ăn món gì, tớ gọi giúp cậu nhét”

Kỷ Ngữ Lam có mái tóc xoăn dài, gương mặt xinh đẹp trông như búp bê, cô ta đặc biệt nổi bật trong giới học sinh, lúc này, đôi môi của cô ta được tô son bằng màu đỏ mọng mới nhất phiên bản giới hạn, mỉm cười hào phóng với đối phương: “Vậy làm phiền cậu rồi!

“Không phiền, không phiền chút nào, tớ có năm mơ cũng muốn cống hiến sức mình vì cậu!”

Mặt mày của học sinh nam đỏ bừng, bưng đĩa chạy đi xếp hàng.

Học sinh nam được cô ta xem trọng, lập tức bị những bạn học xung quanh ghen tị “Thắng kia thật may mản! Vậy mà lại có thể lấy cơm cho nữ thần, vả lại vừa rồi nữ thần còn cười với nó, thật là khiến người ta ghen tị mài”

Chẳng mấy chốc, đĩa thức ăn đây äp đã được mang đến.

Kỷ Ngữ Lam ngồi xuống chưa được bao lâu, thì cứ thi thoảng lại có các bạn học nam bước tới, có người thì đưa hộp sữa chua, có người thì đưa một đĩa hoa quả, không qua bao lâu, cả bàn đã chất đầy đồ ăn Trước ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn học nam, Kỷ Ngữ Lam đã quen từ lâu, cố ý làm vài động tác vô tình khẽ sờ mái tóc, trên mặt lộ ra nụ cười không chê vào đâu được.

Trong lòng cô ta thì khinh thường cười lạnh, cảm thấy đều là một đám nhóc con lông lá, không có một ai nhìn thuận mắt!

Cô ta thích kiểu đàn ông trưởng thành, giống như anh rể của mình.

Mặc bộ quân phục mạnh mế, đẹp trai, thân hình cao ráo, khuôn mặt điến trai, chỉ cần một ánh mắt thôi là đã đủ sức răn đe, toàn thân toả ra hooc môn nam tín Mặc dù, hơi ghét bỏ và coi thường những nam sinh kia, nhưng Kỷ Ngữ Lam vẫn rất hưởng thụ cảm giác được mọi người ngắm nhìn và ngưỡng mộ bản thân, bởi vì cô ta đã quen với việc được mọi người vây quanh lấy lòng, đó cũng là lý do vì sao cô ta lại xuất hiện ở căn tin mà không có lên lầu vào phòng riêng ăn.

Cô ta đã thôi học hết một năm, mới đi học trở lại, nên gần gũi với mọi người hơn.

Bình thường Chu Kỳ Kỳ có quan hệ rất thân thiết Kỷ Ngữ Lam, lời nói luôn mang theo sự nịnh nọt: “Ngữ Lam, có thể được làm bạn với cậu thật là hạnh phúc mà, cả bọn tớ đều được hưởng ké! Sức quyến rũ của cậu thật lớn, vừa rồi tớ nhìn thấy ở bàn đối diện có một bạn nam đeo kính đen, cứ nhìn cậu chm chẩm nên cậu ta đứt cơm vào cả lỗ mũi luôn!”

“Đó là đương nhiên, Ngữ Lam là hoa khôi nổi tiếng của trường mài”

“Còn không cần Ngữ Lam của chúng ta nói ra, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thôi, đã có bao nhiêu người xông tới rồi!”

Những cô gái còn lại trong bàn cũng bắt đầu nịnh hót phụ hoạ theo.

Một trong số họ thốt lên: “Có điều, tớ nghe nói lớp 12A3 có một bạn mới chuyển đến, tên là Lý Lan Hoa, trông cũng rất là xinh đẹp, rất nổi tiếng trên mạng xã hội của trường, tớ nghe rất nhiều người đồn, nói rằng cô ta cười lên sẽ lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, vô cùng quyến rũ, nhiều đàn em lớp dưới đều mê mẩn cô ta. Có người còn nói, năm nay, vị trí hoa khôi của trường có thể sẽ đổi người…

Dường như nhận ra rằng mình đã nói điều gì đó sai, cô gái im lặng ngay lập tức.

Bầu không khí trên bàn ăn nhất thời lúng túng, vẻ mặt Kỷ Ngữ Lam hơi cứng lại,nụ cười nơi khóe miệng vẫn hoàn toàn kín kế, nhưng trong lòng cô ta đã có chút ảmđạm.

Nếu không phải vì phải giữ vững hình tượng nữ thần, cô ta thật sự muốn làm chocô gái đối diện cút càng xa càng tốt!

“Xía, nằm mơ đi!” Chu Kỳ Kỳ thấy cô ta mất hứng, lập tức bênh vực cô ta: “NgữLam, cậu đừng nghe lời cô ta, tớ cam đoan với cậu, vị trí hoa khôi học đường củacậu đã được sắp xếp ổn thỏa rồi! Cậu chỉ tạm nghỉ học một năm thôi, cho dù không đihọc, cậu vẫn luôn là hoa khôi học đường của chúng ta, vị trí của cậu không ai cóthể lay chuyển được!”

Nhìn thấy cô ta nháy mắt, mấy người khác hùa theo cũng gật đầu lia lịa “Đúng,đúng! Lý Lan Hoa kia còn không bằng được một ngón tay của Ngữ Lam, cũngkhông xứng xách giày cho cậu! Hơn nữa cô ta mới chuyển đến từ thị trấn, một nơinhà quê lạc hậu, sao có thể so sánh với nữ thần Ngữ Lam của chúng ta chứ!”