Dù tuổi của Chu Ngộ Thần vẫn nhỏ nhưng mọi người trong Chu gia vẫn luôn thương anh, chưa bao giờ quản việc kinh tế nên trong tay anh có rất nhiều tiền. Từ nhỏ đến lớn đều được hưởng thụ, không bao giờ để mình phải chịu ấm ức.
Sống trong nhung lụa quen rồi, ngay cả khách sạn anh còn không muốn ở, trước kia khi anh chọn chỗ ngủ thì sẽ chọn mấy chung cư ở thành phố H.
“Sau đó ông bà ngoại gọi điện thoại, em nói cho bọn họ là không cần gửi tiền sinh hoạt cho em trong hai tháng, em đủ dùng mà. Hai người làm việc vất vả, không tiết kiệm được nhiều tiền.”
“Em biết là không nhiều, nhưng trong khoảng thời gian từ trước đến nay, anh luôn che chở cho em, em biết hết. Em muốn cho anh một món quà nhỏ, hiện tại có lẽ sẽ không tốt lắm, nhưng về sau sẽ có, em sẽ đọc sách thật tốt. Ông ngoại nói, đọc sách thật tốt thì tương lai có tiền đồ, anh cho em cái gì, em cũng có thể cho lại.”
Thứ hai đi học, hai người một trước một sau đi tới lớp, thật ra đi một trước một sau là bởi vì Chúc Vãn có tật giật mình, lo lắng bị phát hiện việc yêu sớm cho nên không cho anh đi theo.