Ở Rể

Chương 323: C323



Tiêu Lâm nhìn sang Bạch Khởi, Bạch Khởi lập tức đỡ muội muội mình đứng dậy.

"Bạch Khởi, các nữ nô lệ Côn Luân đi ra từ thôn Ám Uyên khác đã đi đâu rồi?"

Vào thời nhà Ngụy, ngay cả trong số nô lệ Côn Luân, nam giới cũng có địa vị cao hơn nữ giới.

Đàn ông có thể trở thành hộ vệ, thoát khỏi hộ tịch nô lệ và không còn là nô lệ nữa.

Nhưng một người phụ nữ sau khi rời khỏi thôn Ám Uyên, cô ấy chỉ có thể trở thành một nô lệ bình thường và làm người hầu trong nhiều gia đình khác nhau.

Tuy nhiên, làm nô lệ bình thường vẫn tốt hơn làm nô lệ Côn Luân nhiều.

Nếu là một nô lệ bình thường, có thể kết hôn với người bình thường, sinh con. Khi tích lũy đủ tiền, có thể chuộc lại khế ước bán thân của mình.

"Thì ra là vậy. Vậy khi đặt tên thì có những cái tên nào khác như Tây Thi, Ngọc Hoàn hay Đát Kỷ không?"

Tiêu Lâm hưng phấn xoa hai tay vào nhau, Muội Hỷ là muội muội của Bạch Khởi. Em gái của bạn mình thì không thể bắt nạt, Tiêu Lâm sẽ không làm gì.


Nhưng những người khác có thể.

Mang tất cả mỹ nữ về Tiêu phủ làm nha hoàn, sau đó quay lại thế kỷ 21 có thể nói Tây Thi là nha hoàn sưởi ấm giường cho tôi, Đát Kỷ bưng trà rót nước cho. tôi, như vậy chẳng phải rất đáng tự hào sao!

"Bẩm chủ nhân, hình như không cớ”.

Một chậu nước lạnh dội vào lòng Tiêu Lâm, ôi đáng tiếc, thật đáng tiếc.

"Chủ nhân đang tìm ai sao?"

“Tìm mỹ nhân”, Tiêu Lâm thẳng thừng nói. Trong xã hội cổ đại, đối với đàn ông, rượu ngon, giang sơn, tuấn mã, mỹ nhân, nếu không có một trong số đó, cuộc sống sẽ bớt đi phần thú vị.

"Thúc tổ..." Dịch Quy ho khan một tiếng, đành phải nhắc nhở hẳn việc này có thể nói lúc riêng tư, nhưng tuyệt đối không thể công khai như vậy.

Tiêu Lâm dù gì cũng là cô gia nhà họ Tần, tức là hắn cũng là người nhà họ Tân.

Tần phu nhân là nghĩa nữ của tiên đế, nếu Tiêu Lâm lập thiếp, bất luận nạp. mấy người, chỉ cần nạp thiếp thì sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện nhà họ Tân.

Ngày xưa, trước khi Tân phu nhân gả vào nhà họ Tần, Tần Thắng cũng từng có một tiểu thiếp hiền lành, dễ mến và ân cần.

Nhưng khi Tân phu nhân vừa vào phủ, tiểu thiếp của Tân Thắng đã biến mất không dấu vết. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Từ đó Tân Thắng cũng không bao giờ lập thiếp nữa.

Tần phu nhân không chịu được sự uất ức khi chồng lập thiếp nên đương nhiên sẽ không để con gái mình phải chịu thiệt thòi tương tự.

Haizz, giờ muốn lập thiếp còn cần nhạc mẫu đồng ý nữa sao? Quả nhiên cô gia ở rể sống còn không thoải mái bằng chó!

Chú chó nhỏ màu vàng ở nhà có vô số hậu cung ở ngoài, hiện tại đang ở đỉnh cao cuộc đời! Dựa vào một cục xương, nó thu hút vô số chó cái đẹp và thống trị con phố bên ngoài Tiêu phủ!

Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, hắn không tin! Làm sao hắn có thể sống cuộc đời tệ hơn cả chú chó ở nhà?


Ăn uống, vui chơi, có mỹ nhân bóp chân cho cũng không ảnh hưởng gì đến việc hắn kiến quốc lập nghiệp, làm giàu phải không?

"Chủ nhân, tốt nhất đừng nghĩ đến việc nạp tiểu thiếp xinh đẹp nữa, giờ ngay cả vợ chủ nhân cũng sắp không còn nữa”.

Mỗ Cửu điên cuồng nhắc nhở, việc Tân Phượng Uyển bị bắt cóc không phải là chuyện đùa!

“Không có thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Tiêu Lâm và Dịch Quy nhìn nhau bật cười ha ha. Có điều chỉ một giây sau hắn liần lấy lại vẻ quân tử đường hoàng: “Không, nghĩ như vậy thì thật là có lỗi với Tân lão tướng quân. Trước hết cứ để cô ta chịu khổ một chút, ngươi cứ theo dõi nhất cử nhất động, đừng để xảy ra chuyện lớn là được”.

"Chủ nhân, chuyện lớn là chuyện như thế nào?"

Mỗ Cửu gãi đầu, rất khó có thể hiểu được ý Tiêu Lâm. Dù sao Tân Phượng Uyển bị bắt cóc mà chủ nhân vẫn cho là chuyện nhỏ.

“Đừng để bọn giang hồ đó chạm vào cô ấy”.

Cho dù Tiêu Lâm không ưa gì Tân Phượng Uyển thì nàng vẫn là vợ của hắn. Nếu những tên giang hồ đó dám động dù chỉ một ngón tay vào nàng: "Thì ngươi có thể đem Kinh Hồn đao ra thử".

“Tuân lệnh”, Mỗ Cửu gật đầu.

Tiêu Lâm phái Mông Ngạo đi cùng. Mông Ngạo bình thường hoạt bát, nhưng vào thời khắc mấu chốt, giống như Bạch Khởi, hắn cũng rất quyết đoán và tàn nhẫn.

Mông Ngạo và Mỗ Cửu nhận lệnh rời đi, Dịch Quy cau mày: "Bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới hành động, vậy mà thúc tổ chỉ phái Mông Ngạo và Mỗ Cửu đến đó à?"


"Thế là đủ Tiêu Lâm ánh mắt dừng lại ở cỗ quan tài đen trước mặt: "Tình cảnh của cháu bây giờ càng nguy hiểm hơn, Bạch Khởi, Mỗ Nhất và Mỗ Nhị phải theo sát bảo vệ cháu".

“Quả thực là vậy”, Dịch Quy ôm trán. Ai bảo trong mắt Nguy giám quốc, y và Tần phủ là đồng phạm kia chứ?

Nếu thúc tổ của y không phải là cô gia của Tần gia, Dịch Quy cũng không muốn dây với Tân gia làm gì.

Tần phủ coi thường Tiêu Lâm là cô gia ở rể, nhưng Dịch Quy và Tiêu Lâm cũng khinh thường Tần phủ.

Bất kể Tiêu Lâm có là cô gia nhà họ Tần hay không, Tần phủ được định sẵn sẽ trở thành mục tiêu của kẻ khác.

Sự thông tuệ của Tần Bát Phương nằm ở chỗ đã nhìn ra nguy cơ này và muốn biến Tiêu Lâm thành người nhà họ Tân.

Tiêu Lâm là ánh sáng của Tần phủ.

Ánh sáng mà Tần Bát Phương nói đến trong Quỳnh Lâm yến là ánh sáng của sự sống còn.

Thật đáng tiếc là không một ai nghe hiểu ý ông ấy.