Ở Rể

Chương 284: C284



Tiếng quạ kêu đêm không bằng tiếng kêu thảm thiết của Tống Trí! Tiếng kêu của ông ta lúc cao lúc thấp, lúc lớn lúc nhỏ!

Bạch Khởi không một đao g iết chết ông ta mà dùng thanh Thuần Quân "chạm khắc" ông ta như một tác phẩm điêu khắc!

Tống Trí, người chuyên phụ trách pháp luật và hình phạt, lập tức nhận ra Bạch Khởi đang dùng hình phạt lăng trì!

Tống Trí không ngờ rằng Tiêu Lâm lại thông thuộc với cách hành hình của Đại Ngụy như vậy!

Khi nhà Ngụy hành quyết tù nhân, các phương pháp hành hình đều được giữ bí mật!

Người biết được chắc chắn phải là người cực kỳ thông thạo pháp luật! Một tên thư sinh chỉ biết thơ ca, sao lại rành luật như vậy?

Hình phạt lăng trì, còn được gọi là tùng xẻo là một hình phạt dành cho những kẻ mưu phản, phản quốc, đại nghịch bất đạo với hoàng đế và vi phạm một số quy chuẩn đạo đức khác.

Tống Trí đã sát hại vị tướng lập quốc và muốn đổ thau nước bẩn này cho. hoàng đế, việc xử tử ông ta bằng hình thức lăng trì là thích hợp nhất.


Hình phạt lăng trì là xẻo thịt và chặt tù nhân thành nhiều mảnh để khiến hắn †a chết trong đau đớn cùng cực. Hình phạt này đủ sức khiến những nam tử hán gan lì nhất phải cầu xin được chết chứ nói gì một văn nhân như Tống Trí?

Trong lịch sử Hoa Hạ có ghi chép về một người bị xử tử bằng hình thức lăng trì là Lưu Cẩn, một đại hoạn quan vào triều nhà Minh. "Bị xẻo thịt 3357 lần. 10 đao đầu tiên cứ xẻo một lần lại nghỉ một lát. Ngày đầu tiên phải xẻo đủ 357 đao, mỗi đao chỉ có độ rộng bằng khoảng móng tay cái, vết xẻo được thực hiện trên ngực, tổng cộng thời gian hành hình phải kéo dài ba ngày".

Ngoài ra còn có Trịnh Man, một viên quan ở viện Hàn Lâm thời nhà Minh, người bị lăng trì xử tử vì tội bất hiếu và bị xẻo đủ 3.600 nhát.

Cả hai vụ án đều do hoàng đế phán xử và tuyên án theo luật nhà Minh. 3600 đao.

Một đao cũng không được thiếu.

Tiêu Lâm cho Bạch Khởi ba ngày.

Kiếm thuật của Bạch Khởi rất xuất sắc, đến đao cuối cùng, Tống Trí vẫn còn một chút hơi tàn.

Thứ đau đớn nhất trong hình phạt này là sự tra tấn tinh thần. Dù Tống Trí có quỳ xuống cầu xin hay muốn tránh khỏi lưỡi kiếm của Bạch Khởi để đâm đầu vào cột tự vẫn, Tiêu Lâm cũng không để ông ta đạt được ước nguyện.


Suốt ba ngày, Tống Trí quỳ lạy như một con chó, cầu xin sự thương xót: "Thả †a ra đi!"

"Xin hãy để ta đi!"

"Ta đau! Ta đau quái"

Tiêu Lâm quả thực đã thả ông ta ra... một lúc. Dù sao thì Bạch Khởi cũng cần phải nghỉ ngơi.

Vào ngày đầu tiên, đã xẻo được 357 nhát đao, sau đó Bạch Khởi nghỉ ngơi.

Tống Trí trên người có 357 vết thương, mỗi vết chỉ to bằng móng tay và đang chảy máu đã hấp hối.

"Đủ rồi...đủ rồi!" Tống Trí nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu Lâm lạnh lùng nhìn, đủ ư?

Làm sao có thể đủ được?

Tiêu Lâm giống như một đao phủ nghiêm túc tỉ mỉ: "Tống Trí, ông là Đình uý, biết rất rõ số lượng nhát đao phải xẻo. Cho nên biết luật không được phạm luật,

ngày mai chúng ta tiếp tục".