Ở Rể

Chương 274: C274



"Hỗn xược!" Tần phu nhân ghét cay ghét đắng Tiêu Lâm: "Ngươi là cái thá gì? Sao dám chỉ trỏ bình phẩm về hộ vệ của lão tướng quân? Một kẻ chỉ biết gây sự,

trước đó thì bàng quan như người ngoài, giờ lại muốn đóng vai người nhà sao?”

Tân phu nhân sẽ không tin dù chỉ một dấu chấm câu trong những gì Tiểu Lâm nói!

"Tần phu nhân..."

"Ngươi cư xử thật là vô phép!" Tiêu Lâm chưa kịp mở miệng đã bị Tân phu nhân quát như tát nước vào mặt, không cho hắn cơ hội nói tiếp: "Ngươi là cô gia Tần phủ thì nên gọi ta một tiếng "mẹ"! Ta chính là mẹ ngươi! Khi ngươi gặp ta thì phải quỳ lạy dập đầu!"

Tiêu Lâm vẫn đứng thẳng, bất động.

Tần phu nhân vốn đã có địa vị cao quý, lại là một nữ nhân từng ra trận đánh giặc, cho nên khí thế mạnh mẽ hơn Tần lão thái thái rất nhiều. Bà ta hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng ngươi có lão tướng quân chống lưng thì là giỏi! Nếu như ngươi dám ức hiếp con gái ta như trước kia, ta sẽ khiến ngươi gặp báo ứng!”

"Trạng nguyên thì đã sao! Làm quan thì đã sao! Ta có thể khiến ngươi mất tất cả! Khiến ngươi cả đơi không ngẩng đầu lên được!"


Mỗi chữ Tần phu nhân nói đều cao ngạo và đầy khí thế. Một người bình thường sẽ sợ hãi trước cái uy này đến mức quỳ xuống đất cầu xin bà ta bình tĩnh và tha cho họ.

Tần phu nhân cũng đã quen với việc người khác kính trọng và sợ hãi mình.

Không ngờ Tiểu Lâm lại không hành động như bà ta đã nghĩ.

Tiêu Lâm cũng không tức giận.

Hắn tức giận với một người phụ nữ làm cái quái gì.

Hắn thờ ơ chắp tay lại: “Việc này quan trọng, xin Tân phu nhân hãy lưu ý. Nếu như Tiêu Lâm bịa đặt nửa lời thì Tân gia muốn xử phạt sao cũng được”.

Hắn không quan tâm đ ến những người còn lại của Tân gia, nhưng lão tướng quân là một vị tướng trung lương. Hơn nữa ông ấy còn dùng cả tấm lòng để đối xử với hắn, hắn sao có thể để một tên gian thần mưu hại Tần gia?

"Tuỳ ý xử phạt? Xử phạt thế nào?”

Khẩu khí lớn quá! Một tên thư sinh trói gà không chặt mà không biết lượng sức mình!.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||

"Ta thề bằng mạng sống mình”.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Tiêu Lâm lạnh lùng nghiêm nghị. Tân phu nhân sửng sốt, người xưa coi trọng lời thề, Tiêu Lâm nói ra lời này chính là lời thề độc nhất.

"Mạng của ngươi thì có đáng gì?" Tân phu nhân khinh thường, bà ta không những không tin mà còn cảm thấy Tiêu Lâm đang muốn thu hút sự chú ý của Tần gia nên không tiếc lời thề thốt. Hắn làm vậy là để được ghi ơn ban thưởng.

Một kẻ chưa bao giờ nhìn thấy tiền có thể vì chút ân sủng và tiền bạc mà làm ra những việc không ai ngờ tới được.

"Cút đi, nhìn thấy ngươi ta lại bực bội!" Tần phu nhân nói một câu rồi đỡ Tần lão thái thái rời đi, trước khi đi còn cực kỳ chán ghét nhắc nhở: "Tiêu Lâm! Lão tướng quân coi trọng ngươi là vì Tiêu gia!

Không phải vì ngươi! Ngươi hãy thức thời một chút! ”

Thấy Tần phu nhân vẫn vô tri như vậy, Tiêu Lâm chán chường đảo mắt. Đúng là tóc thì dài mà não thì ngắn.

Vốn dĩ hắn nghĩ nếu nhắc đến chuyện này với Tần phu nhân, bà ta nhất định sẽ nói với chồng mình. Như vậy Tiêu Lâm sẽ không phải đích thân tới chỗ Tân

Thăng nữa.

Nhưng với thái độ của Tần phu nhân bây giờ, đừng nói là sẽ nâng cao cảnh giác, có lẽ bà ta còn đang nghĩ Tiêu Lâm chỉ giỏi nói láo mà thôi.


Biện pháp cuối cùng, Tiêu Lâm đành phải tìm đến nhạc phụ Tần Thắng. Nhưng không ngờ Tần Thắng đã ra ngoài gặp bằng hữu.

Đi chuyến này còn không báo ngày về.

Tiêu Lâm nghiến răng nghiến lợi đi về phía từ đường.

"Tần Phong, ta có chuyện muốn nói với huynh, rất quan trọng, cực kỳ quan trọng”.

"Sao vậy, ngươi tới xem ta thảm thế nào à?" Tân Phong hai ngày không ăn uống, đã trợn mắt há mồm, nói chuyện hụt hơi, dáng vẻ suy sụp.

Tình trạng của Tân Phượng Uyển còn tệ hơn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể mảnh khảnh sắp ngã quy.

Hiện tại trong phủ người duy nhất có thể chiến đấu chính là Tân Phong. Tiêu Lâm đỡ hắn dậy: "Đừng quỳ nữa! Đứng dậy!"

Cái kéo tay này dường như đã châm ngòi cho thùng thuốc nổ trong người Tân Phong. Đây là lần đầu tiên hắn bị tổ phụ trừng phạt như thế này, hắn tức giận đến mức đẩy Tiêu Lâm ra: "Đừng chạm vào ta! Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta! Ngươi nghĩ mình là ai! Ngươi dựa vào đâu mà dám động vào bổn công tử!"