Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 200: C200



Cho nên hắn ta đích thân đến Trì Xuân Uyển hỏi thăm mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Thẩm Nguyệt đại khái tả lại mọi việc, giống như kể chuyện của người khác chứ không phải của mình.

Tần Như Lương hỏi: “Giang hồ du hiệp có hình dáng thế nào?”

Thẩm Nguyệt: “Không biết, đeo mặt nạ, mắt ta không phải mắt thần nhìn xuyên tường”.

“Tổng cộng có mấy người?”

“Ba hay năm gì đó”.

“Ba hay là năm?”

Thẩm Nguyệt nằm trên giường, đưa tay nâng trán, mệt mỏi nói: “Tần tướng quân, ngươi đang quan tâm ta à?”

Tần Như Lương biến đổi sắc mặt, phiền chán nói: “Ta quan tâm cô? Bớt mơ hão lại!”


Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Vậy không quan tâm ta thì còn chủ động đến Trì Xuân Uyển ta hỏi chuyện này kia làm gì? Tần tướng quân, ngươi bị bệnh à?”

“Ta chỉ đang làm đúng chức trách mà thôi”, Tần Như Lương xanh mặt nói.

“Ngươi thực hiện cái chức trách mẹ gì thì cũng đâu liên quan đến ta?”, Thẩm Nguyệt lười phải nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Đường đường là đại tướng quân mà không có năng lực đi điều tra à? Không biết là ngươi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng ngươi được hoan nghênh ở chỗ này của ta thế?”

Không đợi Tần Như Lương nói chuyện, Thẩm Nguyệt đã nói: “Ngọc Nghiên, tiễn khách cho ta, từ sau đừng có tùy tiện mời người đi vào”.

Ngọc Nghiên cẩn thận nói: “Mời tướng quân quay về, công chúa nhà ta cần nghỉ ngơi”.

Cuối cùng, Tần Như Lương không có thu hoạch gì, lúc gần đi thì nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Sau này đừng có chạy linh tinh bên ngoài, lần sau chưa chắc cô đã may mắn như thế đâu”.

Thẩm Nguyệt cười nhạo thành tiếng: “Đúng là thế thật, nếu trông cậy vào Tần tướng quân thực hiện chức trách thì chắc ta đã bị chém thành tám mảnh rồi”.

Sau khi Tần Như Lương đi, Triệu thị đi vào nói: “Những ngày công chúa vắng mặt, tướng quân ngày nào cũng đi tra hỏi tung tích của công chúa, công chúa việc gì phải…”


“Triệu mụ, tướng quân chỉ đang sợ không gánh nổi trách nhiệm thôi”.

Trong cung cũng nhanh chóng hay tin, bèn phái thái y đến chẩn mạch cho Thẩm Nguyệt, thấy Thẩm Nguyệt vô sự thì mới về cung phục mệnh.

Không ngờ rằng khi Thẩm Nguyệt tản bộ sau bữa cơm chiều thì đã gặp lại Liễu Mi Vũ trong hoa viên.

Hoa viên tràn ngập ánh hoàng hôn, bám vào thân thể duyên dáng yêu kiều của Liễu Mi Vũ, nhìn còn xinh đẹp hơn cả phù dung.

Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn nàng ta, cười mà không cười nói: “Sắc mặt của Mi Vũ có vẻ không được tốt”.

Sắc mặt Liễu Mi Vũ trắng nhợt, nói: “Cảm ơn công chúa quan tâm, Mi Vũ đi nhiều nên hơi mệt, giờ Mi Vũ quay về, không quấy rẫy nhã hứng của công chúa nữa”.

Liễu Mi Vũ đi dọc theo con đường nhỏ bên hồ, không ngờ Thẩm Nguyệt cũng đi theo đường này.

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nói: “Thấy ta hoàn hảo quay về, chắc ngươi thất vọng lắm”.

“Mi Vũ không hiểu công chúa đang nói gì”.

Thẩm Nguyệt đi bộ nhàn nhã bên người nàng, ngẩng đầu nhìn mặt hồ bình tĩnh, ánh mắt cũng thản nhiên đung đưa theo, nói: “Không hiểu cũng không sao, lần này ta đúng là cửu tử nhất sinh, nếu ta mà biết ai muốn mua mạng ta, còn muốn phanh ngực mổ bụng ta thì ta cũng không ngại để cho kẻ đó nếm thử mùi vị này”.

Liễu Mi Vũ cúi thấp đầu, ngón tay bóp chặt lòng bàn tay, vừa sợ vừa hận.