Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 73



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể từ sau khi sử dụng lò nướng kiểu lò sưởi âm tường quay được heo sữa thành công, trang viên mau chóng tiến vào thời đại đồ nướng: Gà nướng siro phong, cá nướng sả, vịt nướng nhồi sung ngọt, dê nướng bia nguyên con, vịt quay hương tỏi, gà tây nướng… Cảm giác như tất cả những thịt gì ăn được đều có thể cho vào nướng hết, Huyên Hiểu Đông chăm chỉ cùng các nữ đầu bếp không ngừng thử nghiệm, hiệu quả cũng rất tốt, mọi thứ đều có vẻ ngoài ngon mắt, lớp da vàng óng giòn tan, màu vàng ruộm bóng bẩy như phát sáng, cực kỳ mọng nước.

Giống như một cuộc giao lưu ẩm thực, Huyên Hiểu Đông còn làm thỏ nướng tê cay và đầu cá ớt băm cho nhóm đầu bếp nữ ngoại quốc nếm thử, cũng nhận được sự khen ngợi hết lời.

(*)gà nướng siro phong
cá
vịt quay nhồi sung ngọt
dê nướng bia
vịt quay hương tỏi
gà tây
thỏ nướng tê cay
đầu cá ớt băm

Nói chung sau một tuần lễ ăn uống, sắc mặt mọi người đều hồng hào sáng sủa hẳn lên, ví dụ như Thi Ký Thanh thỉnh thoảng tới báo cáo công việc cũng được ăn ké không ít, có phần sốt sắng, “Chị cảm giác quần mình siết chặt lại rồi.” Cô nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, vô cùng hâm mộ, “Huyên tiên sinh! Sao em vẫn cứ gầy vậy hả?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Vâng, vác nặng chạy năm cây số, tay không leo núi một tiếng, bơi mười ngàn mét.”

Mặt Thi Ký Thanh xanh lét, “Mỗi ngày á?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Mỗi ngày.”

Tiểu Yến và Lý Lực nghe thấy phía sau cùng trộm bật cười, đến cả Nghiêm Duệ Phong cũng không nhịn được cười, “Đây là cường độ huấn luyện rất cơ bản.”

Thịnh Vô Ngung lại cười nói: “Còn chưa tính đến lượng vận động cậu ấy trồng rau xới đất mỗi ngày, đất đai ở vườn sau của chúng ta đều là một mình Hiểu Đông gieo hạt.”

Anh nhìn Huyên Hiểu Đông, cười thầm trong lòng, chưa kể y còn bế một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám mấy như anh vận động từ trên xuống dưới, cùng anh tập phục hồi sức khỏe ở phòng thể hình và bơi ở bể bơi, những việc này với Huyên Hiểu Đông mà nói, gần như chẳng thể nói đây là cường độ vận động đàng hoàng, y chỉ đơn thuần tập cùng anh mà thôi.

Thi Ký Thanh nói: “Được rồi… Chị vẫn nên ăn uống điều độ thôi…” Cô vô cùng đau khổ liếc nhìn đĩa vịt quay xốp giòn vàng thơm trên mặt bàn, gan vịt được chiên mềm ẩm như socola, khóc không ra nước mắt, “Về nước chị sẽ giảm béo sau.”

Huyên Hiểu Đông cười đặt một chung bí đao(*) trước mặt cô, bí đao xanh như ngọc có nhồi thịt tôm tươi, thịt cua, sò điệp khô, măng khô, hạt sen, chân giò hun khói thái mỏng ở bên trong, nước dung trong veo, múc một thìa vào miệng, mọi thứ mềm mại như tan trong miệng, ngon nuốt lưỡi. Thi Ký Thanh thở dài nói: “Giảm béo quá khó khăn.”

(*)bí đao chung

Huyên Hiểu Đông lại thái sợi cải trắng ra, ngâm qua nước đá rồi trộn lẫn với giấm đường và một ít mù tạt, “Ăn sáng thôi.”

Thi Ký Thanh vội vã gắp hai đũa cải trắng sợi đút vào miệng, vừa mới ăn xong gan ngỗng mỡ bò, giờ lại được ăn vài đũa salad cải trắng sợi cực kỳ mát lạnh, trong cái vị giòn tan thanh mát lại xen lẫn cả vị cay của mù tạt, cô khẽ thở dài, “Hễ cứ ngon là kiểu gì cũng bỏ đường vào, đường đúng là thứ đại gian đại ác.”

Tất cả mọi người đều cười.

Sau khi ăn xong, Thi Ký Thanh, Lê Khải cùng mấy chủ quản dự án vào phòng họp, báo cáo tình hình dự án cho Thịnh Vô Ngung.

Huyên Hiểu Đông tới cánh đồng hoa một mình, cứ chậm rãi đi qua đi lại như con thoi xem hoa giống, kiểm tra tình trạng hoa.

“Mùa xuân không hợp trồng hoa hồng, tại sao lại trồng loài hoa hồng này? Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”

Huyên Hiểu Đông ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Duệ Phong, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Khoảng thời gian qua y đã quen việc đi tới đâu cũng có đội viên theo sau, thỉnh thoảng Nghiêm Duệ Phong cũng sẽ đi cùng y.

Y nói: “Ừm… Hoa hồng tuyết lở, Vô Ngung đã dùng loài hoa này khi tỏ tình, trước đây tôi cũng cho rằng đây chỉ là hoa hồng bình thường, sau này mới biết thật ra phải cất công nuôi trồng thì mới thu hoạch được loài hoa có màu vỏ cau như này. Phần lớn hoa hồng rao bán trên thị trường đều có màu đỏ.”

Nghiêm Duệ Phong gật đầu, “Không tệ, rất có ý nghĩa kỉ niệm. Thế nhưng đợi đến khi xong việc ở Garan, chẳng phải những bông hoa này sẽ không có người chăm sóc nữa sao?”

Huyên Hiểu Đông chỉ thiết bị phun xối bên cạnh, “Không, tất cả đều được trang bị vòi phun nước tự động, có thể được vận hành từ xa và đặt thông qua thiết bị đầu cuối, sẽ có người trong trang viên chăm sóc chúng.”

Y nâng niu sờ những nụ hoa, “Đúng là mùa xuân không nên trồng hoa hồng, nhưng trồng ở đây vẫn nở ra vài bông thưa thớt, dựa theo hướng dẫn của người làm vườn, nên cắt toàn bộ nụ hoa đi để chúng tích trữ nhiều năng lượng hơn, sang năm sau mới có thể nở khỏe hơn, tươi tốt hơn. Chỉ là Vô Ngung nói, cấy hoa này vào vốn dĩ đã không quen khí hậu, vậy mà những bông hoa này vẫn dốc sức nở được thì đúng là không dễ dàng, sao phải cắt đi, cứ giữ lại mà ngắm. Chúng ta cũng không cần bán hoa để thu lợi nhuận năm sau, chỉ cần để chúng nở hết rồi chăm bón cẩn thận là được.”

Nghiêm Duệ Phong nói: “Nếu đã tiếc như thế, vậy sao phải trồng? Vốn dĩ đã cố gắng tu sửa, sang năm mở rộng ra thì càng trồng được nhiều hoa hơn, lại chỉ vì bản thân muốn ngắm hoa mà hạn chế sự phát triển của nó.”

Huyên Hiểu Đông sửng sốt, không muốn tranh luận vô vị với Nghiêm Duệ Phong, chỉ buồn cười nói: “Thế nhưng hoa này năm nay đã nở, sang năm vẫn lại nở nữa, cũng đâu phải chỉ nở một đóa.”

Nghiêm Duệ Phong nói: “Thịnh Vô Ngung tốn cả khoản tiền lớn để nuôi nhốt những bông hoa này, nhưng lại không lên được kế hoạch tử tế cho tương lai của anh ta và cậu sao? Bản thân cậu thì sao? Bây giờ cậu dồi dào tinh lực, cơ thể khỏe mạnh, cậu chăm sóc anh ta, rồi đến một ngày trong tương lai, anh ta khôi phục bước đi, không tiếp tục cần cậu chăm sóc và bầu bạn nữa thì sao? Cậu cứ nhàn nhã thong dong như này, hoàn toàn từ bỏ sự phát triển của bản thân, mấy ngày qua huấn luyện cũng chỉ vì bảo vệ anh ta, nếu có một ngày anh ta không cần cậu bảo vệ nữa thì sao?”

Huyên Hiểu Đông sầm mặt xuống, nhưng vẫn nén cơn giận, “Đội trưởng, anh có biết cá bàn sa đẻ trứng một lần có thể ấp ra bao nhiêu cá con không?”

Nghiêm Duệ Phong ngẩn ra, “Hả?” Vì sao tôi phải biết cá bàn sa đẻ ra được bao nhiêu trứng?

Huyên Hiểu Đông tiếp tục hỏi hắn: “Anh có biết rau hẹ mùa xuân và rau hẹ mùa hạ khác nhau ở chỗ nào không? Anh có biết bọ rùa bảy đốm(*) là loài quen ăn thực vật hay ăn thịt không? Anh có biết hoa hồng đỏ và hoa hồng Trung Hoa(*) có gì khác nhau không? Anh có biết vì sao nước canh cá có màu trắng sữa không?”

(*)

bọ rùa



hồng Trung Hoa


Y tiến lên trước một bước, trong đôi mắt chan chứa ý cười, “Anh có biết bản dịch hay nhất ‘Áo cưới thiên đường"(*) của Yeats là do ai dịch không?”

(*)

Nghiêm Duệ Phong nghẹn lời, “Cái gì vớ vẩn vậy…” Sao lại nhảy từ rau hẹ mùa xuân sang thơ của Yeats?

Huyên Hiểu Đông nói: “Những tri thức vô dụng với anh, anh cảm thấy không cần thiết phải bổ sung đúng không? Đội trưởng, anh hẹp hòi quá.”

Nghiêm Duệ Phong: “…”

Huyên Hiểu Đông ngắt một bông hoa vừa tỉa xuống, hoa nở to như cái bát, cánh hoa mềm mịn như tơ lụa, y lắc bông hoa trước mặt Nghiêm Duệ Phong, “Đẹp không? Hoa này không có tác dụng gì với anh, nhưng cái đẹp của nó cũng không cần anh phải khen đẹp thì nó mới đẹp, mà bởi vốn dĩ nó đã đẹp sẵn rồi.”

Huyên Hiểu Đông đứng phắt dậy, nét mặt hài hước, “Không phải vì có tác dụng với một ai nên tôi mới tồn tại, tôi đã tốn rất nhiều năm mới hiểu được đạo lý này, trốn thoát khỏi sự vô cùng vô tận khi lấy lòng người khác. Đội trưởng… tôi rất cảm kích vì năm đó anh đã chỉ bảo cho tôi, nhưng hiện tại xem ra anh vẫn chưa thực sự hiểu.”

“Huyên Hiểu Đông không tồn tại vì ai, cũng không cần người khác chứng minh ý nghĩa sự tồn tại của bản thân. Cho nên cũng sẽ không tồn tại việc tôi sẽ rời đi trong ảm đạm bi thảm khi Thịnh Vô Ngung không cần tôi nữa. Đã mất đi tiền đồ, của cải, tình yêu,… những thứ mà rất quý giá trong mắt các người, có phải tôi đáng thương lắm đúng không? Chắc chắn tôi sẽ không có chỗ để đi khi về già? Chắc chắn tôi đã lãng phí thiên phú, lãng phí thời gian…”

Huyên Hiểu Đông tỏ ra có phần thất vọng, “Tôi sống một mình cũng rất tốt, đương nhiên, hiện tại tôi ở bên Thịnh Vô Ngung cũng rất vui vẻ. Bởi vì tôi thật sự vì anh ấy nên đã ngắm được những quang cảnh khác nhau, gặp được những tri thức mới mẻ. Càng quan trọng hơn là, từ trước tới nay anh ấy luôn tôn trọng thế giới của tôi.”

Y nhìn Nghiêm Duệ Phong, “Năm đó đội trưởng cũng dẫn tôi mở mang tầm mắt, học được rất nhiều thứ, thực hiện rất nhiều nhiệm vụ. Thời gian ở Sói Lạnh, tôi cũng đã rất vui vẻ, tôi cảm kích vì điều đó.”

“Thế nhưng rời khỏi Sói Lạnh rồi, tôi vẫn sống rất tốt, bản thân tôi càng đi càng thấy được trời đất bao la, về lại ngọn núi hoang do tổ tiên để lại, thử nghiệm cày cấy và gieo giống. Mỗi ngày của tôi đều rất phong phú, cho nên anh không cần phải tiếc nuối hay đau lòng vì điều này, là do mấy người dùng giá trị quan của bản thân để nhìn từ trên cao xuống phán xét cuộc sống của tôi, cho rằng tôi đã đánh mất tương lai, danh dự, vinh quang,… ở bên ngoài, tự cho là mình đúng nghĩ rằng đây là cuộc sống vô nghĩa vô giá trị, đó là một sự ngạo mạn. Không cần thiết phải vậy, tôi không cần người khác phải hướng dẫn cách sống cho mình.”

“Tôi hoàn toàn biết hiện tại bản thân đang làm gì.”

Huyên Hiểu Đông nhìn Nghiêm Duệ Phong, hắn không có phản ứng gì, lúc nào hắn cũng nghiêm túc, vui buồn chẳng tỏ như vậy. Bởi vậy y khẽ gật đầu, xoay người ra khỏi cánh đồng hoa.

Y đi khắp vườn hoa một lượt rồi quay về nhà chính, phát hiện ra Thi Ký Thanh đã đi rồi, còn Thịnh Vô Ngung đang bơi một mình ở bể bơi.

Nước bể bơi trên gác mái xanh trong, nửa thân trên của Thịnh Vô Ngung còn đang mắc vào phao, anh đang nhắm mắt nằm ngửa, cố gắng khuấy động dòng nước bằng hai chân. Cơ thể cao lớn mảnh khảnh trắng đến phát sáng trong làn nước trong, Huyên Hiểu Đông ngồi xổm trên thành bể bơi, trên mặt không hề tỏ ra khen ngợi, “Tại sao không gọi em? Nguy hiểm quá.”

Thịnh Vô Ngung mở mắt ra, mỉm cười, “Tôi ở trên tầng thấy em và đội trưởng Nghiêm nói chuyện ở cánh đồng hoa, nghĩ chắc em sẽ về nhanh thôi nên mới không gọi em.”

Huyên Hiểu Đông hơi mất tự nhiên, “Em xuống dưới đây.”

Y xoay người đi vào gian trong thay quần bơi, Thịnh Vô Ngung nhìn chằm chằm theo bóng lưng y, màu sắc tròng mắt trở nên đậm hơn.

Xa như thế quả thực không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng bên cạnh anh lại có Lê Khải đọc được khẩu hình miệng.

Lê Khải hỏi anh có muốn biết bọn họ đang nói gì không, anh bảo không muốn, Lê Khải lại nhìn thêm một lát rồi cười, “Anh thật sự rất hâm mộ cậu, Vô Ngung, sao cậu lại may mắn như vậy chứ?”

Lê Khải lại nhìn anh thêm vài lần với vẻ ghen tị rồi mới đi, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, đi mở camera lên xem. Cánh đồng hoa, nhà kính, rừng cây ăn quả, tất cả đều có lắp camera, độ nét còn rất cao, thuận tiện để làm việc từ xa, anh rất dễ dàng nghe được toàn bộ câu chuyện.

Hiện tại anh cũng không biết trong lòng mình cảm thấy ra sao, anh vừa thích một Huyên Hiểu Đông độc lập lý trí như vậy, lại phiền muộn vì y không quyến luyến tình yêu của mình, không ỷ lại vào mình. Trải qua một quá khứ độc nhất vô nhị thì sẽ cho ra đời một Huyên Hiểu Đông duy nhất, độc lập và sáng suốt như hiện tại.

Huyên Hiểu Đông đi rồi, anh mới nhìn thấy rõ ràng được biểu cảm trên gương mặt của Nghiêm Duệ Phong.

Đó là sự yêu thương đến từ nơi sâu thẳm, đó là sự cầu mong mà không nhận được, đó là sự tiếc nuối khi biết không thể nào khống chế và giữ lại một người nữa, anh hiểu rất rõ.

Tiếng nước khẽ vang lên, Huyên Hiểu Đông ở trên bờ làm vài động tác khởi động rồi nhảy xuống nước, bơi tới gần anh, trước tiên kiểm tra tình trạng tay chân anh một lần, sau đó mới yên tâm nói: “Lần sau nhất định phải có một người ở bên cạnh bảo vệ, anh mới được lội xuống nước.”

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Tôi biết rồi, em bơi vài vòng trước khởi động cơ thể đi, nếu không sẽ không tốt.”

Huyên Hiểu Đông gật đầu, xoay người nhanh chóng bơi trong bể, vừa giống như một chú cá mập trắng mạnh mẽ, lại vừa giống như một chú diều hâu sải cánh trên bầu trời xanh bao la.

Đẹp đẽ, bừng bừng sức sống, tràn ngập vẻ ngang tàng, bởi vì không có cách nào khống chế, vậy nên mới càng ngày càng khiến cho người ta ngóng trông.

✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈