Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất

Chương 52: Cùng một chỗ




Trương Tử Đồng lấy xe trực tiếp chạy đến bệnh viện, khoa phụ sản có thể là nơi có sức sống nhất trong toàn bộ bệnh viện.
Có nam nhân đứng bên cạnh đỡ lấy vợ mình đi lướt qua, bộ dáng hưng phấn có chút buồn cười, bụng của người vợ được đỡ vẫn còn chưa lớn, oán trách người chồng chuyện bé xé ra to, nhưng nụ cười trên mặt lại hạnh phúc rõ ràng như vậy.
Ánh mắt si mê nhìn theo một đôi vợ chồng trẻ tuổi sắp làm cha mẹ đi xa dần, lúc Trương Tử Đồng đi tới, nhìn thấy chính là một Triệu Thanh Khê đang chuyên chú trầm tĩnh.
Nàng không chỉ từ bỏ cơ hội được sinh một đứa con trong tương lai của chính minh, còn cướp đoạt quyền làm mẹ của Thanh Khê, khi một nữ nhân không thể có được một gia đình đầy đủ, cả đời của nàng có lẽ đều sẽ thiếu khuyết không thể đo lường, ích kỷ cũng được, vô sỉ cũng được, vô luận như thế nào, nàng cũng không muốn từ bỏ nữ nhân đã chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng.
Nàng đi đến, ngồi ở bên cạnh Thanh Khê, "Đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Thanh Khê nhẹ nhàng cười trả lời, sau đó nghi hoặc, "Sao ngươi lại đến đây?"
Bởi vì Trương Tử Đồng có hẹn với Hồ Dịch Bân, không thể đi đón Thanh Khê, cho nên sau khi tan tầm Thanh Khê liền cùng Lý Chân đi tàu điện ngầm về nhà, kết quả lúc trên đường đi Lý Chân không cẩn thận bị đụng phải một chút, sau đó nói cảm thấy không quá thoải mái. Trong bụng Lý Chân có mang đứa nhỏ, Thanh Khê vội vàng đưa nàng đi bệnh viện, thừa dịp Lý Chân làm kiểm tra, Thanh Khê sợ Trương Tử Đồng lo lắng vì thế gọi điện thoại cho nàng, nói đến tối mới trở về, còn cố ý nói với nàng là cùng đồng sự đến bệnh viện kiểm tra, lại không nghĩ đến bây giờ nàng cư nhiên tới bệnh viện.
"Bên kia xong việc rồi, ta tới đây đón ngươi."
Kỳ thật chính là bởi vì ngay lúc đó nàng thật sự không biết nên làm thế nào ứng đối Hồ Dịch Bân, tới tới lui lui, cho dù có thủ thuật giao tiếp tinh tế đến mấy cũng không dễ xử lý, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn nàng sẽ phải thể hiện thái độ, đáng tiếc là, bây giờ hồ sơ cho vay còn chưa được phê duyệt, cho nên khi nhận được điện thoại của Thanh Khê nàng cố ý tìm cái cớ để rời đi.
Lý Chân kiểm tra đi ra nói không có vấn đề gì lớn, Thanh Khê cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Trương tổng, xin chào." Tuy rằng Lý Chân không phải rất thích Trương Tử Đồng, nhưng vẫn khách khí chào hỏi một tiếng.
"Không cần khách khí như vậy, gọi tên ta là được rồi."
Không biết có phải do khí thế của nàng hay không, Lý Chân luôn cảm thấy khó có thể gọi tên của nàng ra khỏi miệng, luôn cảm thấy không được tự nhiên. Chính là Trương Tử Đồng thoạt nhìn mang theo thần thái cao ngạo lại nói mình gọi tên của nàng, trong lòng Lý Chân không khỏi ngạc nhiên một phen.
Trong mắt Trương Tử Đồng, Lý Chân là đồng nghiệp có quan hệ tốt với Thanh Khê, cũng coi như là bằng hữu của Thanh Khê, nếu là bằng hữu của Thanh Khê, vậy nàng tất nhiên cũng muốn bình thản thân cận vài phần.
Thời gian kết hôn của Lý Chân cùng Lý Hạo Vũ đã được dự định, cha mẹ của Lý Hạo Vũ cũng không ở N thị, lần này trở về là để mời họ hàng thân thuộc cũng như đón cha mẹ lên đây, cho nên sau khi kết thúc Trương Tử Đồng lái xe đưa Lý Chân về nhà trước, sau đó mới cùng Thanh Khê trở về.
Tiếng âm nhạc chậm rãi tràn ra, Trương Tử Đồng dần dần bình phục tâm tình bất an, liếc nhìn Thanh Khê, nàng đang trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên, hình ảnh trong bệnh viện lại rõ ràng hiện lên trước mắt, Thanh Khê nhìn chăm chú vào một phương hướng thật lâu, ánh mắt nhìn vào đôi vợ chồng kia rõ ràng mang theo yêu thích và ngưỡng mộ, điều này làm cho lòng của nàng căng thẳng, có rất nhỏ cảm giác đau đớn.
"Thanh Khê, ngươi có trách ta không?"
Trách ta đánh vỡ nhân sinh bình thản bình yên của ngươi, trách ta đoạt lấy hạnh phúc được làm mẹ bình thường đơn giản nhất của ngươi.
Thanh Khê đang trầm tư suy nghĩ nên không nghe thấy lời nói của Trương Tử Đồng, trong ánh mắt bỗng nhiên sinh ra một tia đau thương, "Vậy còn ngươi, ngươi sẽ trách ta sao?"
Thanh âm của nàng giống như tên của nàng, giống như một dòng suối nhẹ nhàng xa xăm, luôn có thể dễ dàng trấn an trái tim mờ mịt lung tung của Trương Tử Đồng. Thời khắc như vậy, cho dù Trương Tử Đồng không nói ra, người kia vẫn như cũ có thể biết được ý tứ của nàng, chính là một câu hỏi lại vô cùng đơn giản, lại làm cho linh hồn mơ hồ ở giữa không trung của Trương Tử Đồng trong nháy mắt trở về vị trí cũ.
"Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không."
Biểu tình của nàng kiên định giống như tuyên thệ, Thanh Khê lưu luyến phần nội tâm lay động kia, mỉm cười, "Một khi đã như vậy, ta lại làm sao sẽ trách ngươi."
Cuối tuần nhàn nhã không có việc gì làm, Tô Viên đang chờ giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng chỉ có thể tự tìm việc vui, đáng tiếc là bằng hữu tuy nhiều, nhưng chỉ có vài người mới có thể hiểu được áp lực thật lớn trong nội tâm nàng. Ngoại trừ mình ra, chỉ có Trương Tử Đồng được cho là người rõ ràng nhất về mối tình đơn phương của bản thân với Lương Thanh Nhiễm.
Nghĩ đến chuyện này, nàng liền gọi điện thoại cho Trương Tử Đồng, nói mãi mới làm cho Trương Tử Đồng đến uống rượu nói chuyện phiếm cùng nàng.
Ngày thường tuy rằng Trương Tử Đồng bận rộn, nhưng cũng không phải không có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa Tô Viên cũng coi như là một nữa sư phụ tình yêu của nàng, gián tiếp giúp nàng giải quyết rất nhiều phiền muộn không thể thổ lộ, cho nên khi Tô Viên vừa hỏi nàng liền đáp ứng.
"Vậy tối nay, gặp ở 'Thâm Thâm'."
"Không đi 'Thâm Thâm', đổi nơi khác đi."
Nguyên nhân quan trọng nhất để nàng đồng ý uống rượu cùng Tô Viên là nàng muốn đưa Thanh Khê cùng đi, đây là bước đầu tiên đưa Thanh Khê gia nhập vào cuộc sống của mình, từ đó có thể bắt đầu làm quen với các bằng hữu của nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ để Thanh Khê quang minh chính đại đứng ở bên cạnh mình.
"A? Vậy ở 'Sky' được không?"
Sky? Đó không phải là quán bar Thanh Khê đã từng gặp phiền toái sao. Trương Tử Đồng nhăn mặt nhíu mày, mang theo chút miễn cưỡng nói: "Vậy đến đó đi."
Trong Sky vẫn là cảnh tượng tiếng người ồn ào, Tô Viên chọn một vị trí có tầm nhìn rộng lớn ngồi xuống, nhàm chán nhẫn nại chờ đợi Trương Tử Đồng.
Hơn nữa tiếng sau, cuối cùng Tô Viên mới đợi được Trương Tử Đồng, dáng người Trương Tử Đồng cân xứng khêu gợi phía trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng vải chiffon, phía dưới mặc một cái váy bút chì làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, cả người đứng dưới ánh sáng đền, chiếu sáng rạng rỡ.
Cảnh tượng như vậy làm cho Tô Viên có một loại cảm giác sùng bái, giống như là gặp được Lương Thanh Nhiễm, cái loại tư vị này, làm cho người ta cảm thấy thấp hơn ba tất.
Thanh Khê đứng ở phía sau Trương Tử Đồng, ánh mắt chung quanh sáng như đuốc, vô luận là ở đâu trong trường hợp nào, Trương Tử Đồng luôn là tiêu điểm chú ý, nữ nhân xinh đẹp chói mắt như vậy, nay lại cam nguyện dừng lại ở bên cạnh nàng.
Đi đến trước mặt Tô Viên, Trương Tử Đồng tùy ý liếc mắt, sau đó giương cằm lên nói: "Đổi chỗ, qua bên kia."
Nhìn qua vị trí Trương Tử Đồng ý bảo đổi, vẻ mặt Tô Viên không tình nguyện, "Tại sao chứ? Chỗ hẻo lánh như vậy, tầm mắt lại kém, không thể nhìn thấy rõ ràng."
"Ngươi muốn thấy rõ ràng cái gì a! Mỹ nam hay là mỹ nữ? Nơi này lại không có Lương phúc hắc nhà các ngươi, ngươi nhìn cũng không thấy được cái gì." Ánh mắt Trương Tử Đồng liếc nhìn Tô Viên một cái, trong giọng nói tràn đầy an ủi, "Được rồi, nhanh đi qua đi, Thanh Khê không thích quá ồn ào."
Lúc này Tô Viên mới nhìn đến cô gái bên cạnh Trương Tử Đồng, không giống như Trương Tử Đồng hào quan bắn ra tứ phía làm chói mắt, mà là lạnh nhạt thanh nhã đứng ở một bên, giống như một bức tranh phong cảnh sau cơn mưa, có loại sảng khoái thấm vào ruột gan.
Hóa ra nàng chính là nữ nhân làm cho người ngay cả "Cong" là cái gì cũng không hiểu như Trương Tử Đồng hoàn toàn triệt để biến thành cong a! Khó trách ngay cả người có ánh mắt cao hơn đỉnh đầu như Trương Tử Đồng cũng có thể bắt được, trên người của nàng, có loại khí tức làm cho người ta muốn tới gần.
Nếu như là vì nhân nhượng vị hảo nữ nhân Triệu Thanh Khê tiểu thư vừa gặp này, Tô Viên đương nhiên thập phần vui vẻ, rất nhanh đứng dậy đi tới cái ghế dài ở trong góc.
Đợi đến khi Trương Tử Đồng làm xong công tác giới thiệu, Tô Viên cao hứng nói: "Ta có thể gọi ngươi là Thanh Khê giống như Trương Tử Đồng không?"
"Ân." Thanh Khê cười gật gật đầu, ở cổng trướng đại học nàng từng gặp qua Tô Viên một lần, tuy rằng lúc ấy Tô Viên ngồi trên xe của Trương Tử Đồng, nhưng bộ dạng của người kia vẫn để lại ấn tượng không nhỏ cho Thanh Khê, không có biện pháp, nữ nhân đối với mọi thứ liên quan đến tình địch tiềm ẩn đều có trí nhớ mẫn cảm vượt quá người thường.
Nghĩ như vậy, Thanh Khê có chút ngượng ngùng, nàng cư nhiên cũng sẽ để ý một nữ hài tử khác có phải của nàng...Tình địch hay không.
"Thanh Khê, ta có thể hỏi một vấn đề không?"
"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Trương Tử Đồng cũng không có quên bộ não thiếu nếp nhăn của Tô Viên, loại chuyện gạo nấu thành cơm cũng đều có thể nói ra, còn có cái gì nàng không hỏi được.
Bị Trương Tử Đồng ngắt lời, Tô Viên mất hứng bĩu môi, Trương Tử Đồng cũng không yếu thế mà hừ lạnh một tiếng, thuận tiện xem thường một cái.
Bình thường Trương Tử Đồng luôn luôn mang một bộ mặt của tầng lớp doanh nhân, cả người cũng đều phát ra khí chất thành thục, biểu tình thả lỏng đấu võ mồm trẻ con như thế này, Thanh Khê cơ hồ chưa tửng thấy quá, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, người trước mắt kỳ thật cũng chỉ chưa đến hai mươi bảy tuổi, nàng sao lại quên mất người kia cũng sẽ có lúc như vậy chứ?
"Bây giờ ngươi cùng Trương Tử Đồng là ở cùng nhau sao?" Tô Viên bị nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng Thanh Khê hấp dẫn, liền dễ dàng hỏi ra.
Tuy rằng Tô Viên luôn luôn không có để ý nhiều nguyên tắc, nhưng vấn đề này đã hỏi tới tâm khảm của Trương Tử Đồng, tuy rằng nàng cùng Thanh Khê từng có hành vi thân mật nhất, cũng ở chung giống như người yêu, nhưng vẫn chưa có minh xác nói ra vấn đề "Cùng một chỗ". Có lẽ là Thanh Khê có thói quen đem tất cả suy nghĩ đều đặt ở trong lòng, Trương Tử Đồng chỉ cảm thấy có chút hư ảo, sợ hãi giống như mỗi lần trong quá khứ, luôn ở những lúc nàng nghĩ rằng vân khai nguyệt minh* thì lại lâm vào gió thảm mưa sầu.
(*Mây tan trăng sáng)
Ý cười nhợt nhạt đạm đi, Thanh Khê nhìn về phía Trương Tử Đồng, người sau lại dùng ánh mắt sáng quắc nhìn lại nàng, trong ánh mắt có mong chờ, có thân thiết, còn có một chút không yên ẩn sâu.
Trương Tử Đồng nghĩ rằng chỉ cần có dũng khí kiên định, sẽ không lại cảm thấy bối rối, nhưng mà giờ khắc này, nàng lại khống chế không được trái tim đập phập phồng, nàng nhìn không hiểu trong ánh mắt lo lắng cùng ôn nhu của Thanh Khê rốt cuộc ôm lấy tình cảm như thế nào. Từ khi đôi môi tiêu thất ý cười của Thanh Khê khẽ mở, lòng của nàng tựa hồ đã bị tản đá ngàn cân đè ép, khó có thể thở nổi.
Thanh âm mềm nhẹ làm người ta an tâm xuất hiện, Thanh Khê nói: "Ta cho là chúng ta đã sớm cùng một chỗ."
Rất sớm rất sớm, khi nàng từ S thị trở về, trong đêm sinh nhật đó của nàng, cái ngày nàng dọn vào nhà của Trương Tử Đồng...Nàng không biết Trương Tử Đồng đối xử như thế nào, nàng chỉ biết là, cho dù khi nàng cố ý lản tránh phần tình cảm kia của Trương Tử Đồng, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc phải rời đi.
Nàngchính là tin tưởng, nàng sẽ ở bên cạnh người kia,vô luận quan hệ của các nàng có ra sao đi nữa.