Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 158



Chương 158:

Mộc Dao nhìn màn hình hiển thị, bên trên là hai chữ chói mắt: Bảo Bảo, tuy Mộc Dao không biết số điện thoại 11 số kia, nhưng thấp thoáng đoán được là ai, chỉ thấy Quan Dĩ Đồng nhìn màn hình điện thoại, cô ấy nhớ số điện thoại này, Quan Dĩ Đồng cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm, con người luôn kì lạ như thế, rất nhiều chuyện không dám nhớ, cũng không cố ý muốn nhớ, nhưng lại không quên được, trước đây, Quan Dĩ Đồng ý thức tới giây phút này, cô ấy sẽ tức giận, hận Nhan Bái San, càng hận bản thân, chỉ là hiện tại, cũng không còn hận thù gì nữa, Quan Dĩ Đồng cười cười, nói với người trước mặt, "Cô gái này, cô có chút buồn cười đấy, tôi không biết bà chủ các cô là ai, đương nhiên cũng sẽ không đi theo cô, cô bảo tôi nhìn điện thoại có ý gì chứ?" Quan Dĩ Đồng khom lưng lấy bao thuốc trên bàn trà, châm lửa, làn khói phả lên mặt người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ đó có chút ngây ra, lại muốn sặc, mất tự nhiên ho hai tiếng, cô Nhan chỉ bảo cô nàng cầm điện thoại của cô ấy gọi điện thoại, sau đó đưa cho người họ Quan này xem, người này sẽ đi theo, nên hiện tại cô Quan nói như thế, cũng không làm theo kế hoạch.


"Cô Quan, bà chủ chúng tôi là Nhan Bái San, có lẽ cô quen chứ?" Người đó có chút sốt ruột.

Quan Dĩ Đồng hút thuốc? Tại sao Nhan Bái San lại ở Thượng Hải? Cô ấy cũng lười quan tâm, nói đi nói lại cũng thật lảm nhảm, cho nên hiện tại người phụ nữ tên Nhan Bái San kia lại muốn gì? Một người phụ nữ đã kết hôn ngày ngày lại dây dưa với bản thân, là muốn nɠɵạı ŧìиɦ với cô ấy sao? Khóe miệng Quan Dĩ Đồng co giật, cười lạnh hai tiếng, "Bà chủ các cô là Nhan Bái San, chúng tôi nên quen nhau sao? Nhan Bái San là ai?" Quan Dĩ Đồng quay đầu hỏi Mộc Dao, sắc mặt Mộc Dao đã vô cùng khó coi, cô cố gắng kiềm chế, nhưng không đè xuống được, cô đứng dậy, cầm túi, lạnh lùng nói, "Không quen." Cho dù Mộc Dao có lừa mình dối người thế nào, chỉ cần cái tên kia vừa xuất hiện, quan hệ của cô và Quan Dĩ Đồng lại giống như đi trên lớp băng mỏng, trước giờ Mộc Dao vẫn biết, một lớp kính mỏng manh duy trì như thế, chỉ cần gõ một cái, liền vỡ.


Quan Dĩ Đồng thấy Mộc Dao muốn đi, cũng đứng lên, đúng lúc đụng phải Nhan Bái San không biết đã đi tới từ lúc nào, Mộc Dao từng gặp người này, cho nên có ấn tượng, Quan Dĩ Đồng đứng sau lưng cô, léo lấy vạt áo của cô, không khí rất lúng túng, người ban nãy cầm điện thoại của Nhan Bái San, có lẽ là nhân viên của Nhan Bái San, có lẽ có chút sốt ruột, "Sao chị lại ra đây? Nếu bị người khác nhận ra thì phải làm thế nào?" Người kia thấy Nhan Bái San không đội mũ cũng không đeo kính, không có gì che giấu đã ra ngoài.

"Không phải nhận ra càng tốt sao? Không chừng tôi còn có thể lên hot search." Nhan Bái San yếu ớt nói hai câu, nhưng ánh mắt chăm chú không rời Quan Dĩ Đồng sau lưng Mộc Dao, không hề động đậy.

Nhân viên kia thở dài, nhỏ tiếng giải thích, "Tạo nhiệt là một chuyện, giả giả thật thật mới có thể tạo tin đồn, chị làm thế này để người ta nắm được chứng cứ, chị sẽ xong đời đấy."


Dường như Nhan Bái San không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Quan Dĩ Đồng ở sau lưng Mộc Dao, đã rất lâu rồi Nhan Bái San chưa gặp Quan Dĩ Đồng. Trong quán bar ồn ào, tiếng nhạc nhức nhối, người người đi qua đi lại, trong mắt Nhan Bái San chỉ nhìn thấy Quan Dĩ Đồng.

"Có thể chậm trễ chị mấy phút không?" Nhan Bái San gần như chủ động bỏ qua Mộc Dao mà Quan Dĩ Đồng đang níu lấy.

Cảm giác hiện tại còn giả vờ không quen biết, có chút quá đáng, Quan Dĩ Đồng chắc như đinh đóng cột đáp lai, "Không thể." Có lẽ trả lời quá dứt khoát, Nhan Bái San ngây ra, người nhân viên kia rất lo lắng, không ngừng quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhắc nhở, "Ngại quá, hai cô, có thể vào phòng nói chuyện không?"

Mộc Dao lắc đầu, quả thật không muốn kéo đẩy, huống hồ chuyện của hai người, xác thực cũng không liên quan tới cô, Quan Dĩ Đồng cũng nhanh chóng buông bàn tay níu lấy vạt áo của cô ra, Mộc Dao quay đầu, nói với Quan Dĩ Đồng, "Tôi ra ngoài đợi em." Đi hai bước mới phản ứng lại dường như có gì đó không đúng, lại lùi lại một bước, "Em muốn tôi đợi em không?"
Điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của Quan Dĩ Đồng, vì những lời này, không hút, tàn thuốc lặng lẽ cháy trên điếu, chỉ cần gió thổi qua, sẽ rơi xuống, giống như một mối quan hệ yếu ớt nào đó.

Quan Dĩ Đồng nhìn không khí trước mặt, dụi thuốc vào gạt tàn trên bàn, cô ấy vuốt ve mu bàn tay Mộc Dao, "Chị đợi tôi một lát."

Mộc Dao gật đầu, cũng không nhìn Nhan Bái San, đi thẳng ra ngoài quán bar, vừa ra cửa chính, cô thở dài một hơi, cô đứng bên đường, không biết nên đi đâu mới tốt, cứ đứng đây đợi Quan Dĩ Đồng chăng? Khi nào Quan Dĩ Đồng sẽ ra? Mộc Dao cũng lần mò bao thuốc, cũng thật là, nói Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, đang yên đang lành nghĩ tới Nhan Bái San làm gì, cũng thật tuyệt, nào có nhiều cuộc hội ngộ thế này? Mộc Dao có chút muộn phiền, hít một hơi thật sâu.
Quan Dĩ Đồng và Nhan Bái San căng cứng đứng ở đó, Quan Dĩ Đồng thở dài, "Vào phòng đi." Nói xong, người nhân viên kia kéo lấy Nhan Bái San, tích cực dẫn đường cho Quan Dĩ Đồng, vào phòng, mở cửa, Quan Dĩ Đồng và Nhan Bái San đi vào trong, người nhân viên kia cũng rất tự nhiên đóng cửa lại, sống chết bảo vệ bên ngoài.

"Người kia là ai?" Nhan Bái San lên tiếng hỏi.

Quan Dĩ Đồng ngồi trên sô-pha trong phòng, hai nhân nép sát vào trong, nhíu mày, không trả lời câu hỏi của Nhan Bái San, mà hỏi thẳng, "Sao em lại tới Thượng Hải? Đi bar mà cũng gặp được em? Trùng hợp thế?"

Nhan Bái San không lên tiếng, chỉ hỏi lại một lần, "Người kia là bạn gái chị à?"

Quan Dĩ Đồng châm thuốc, cô ấy ngồi, Nhan Bái San đứng một bên, rất cẩn thận, vật còn người mất.

"Người ta là ai, cũng không liên quan gì tới em." Quan Dĩ Đồng gạt thuốc, cũng không nhìn Nhan Bái San, hai người im lặng một lúc lâu, Quan Dĩ Đồng sắp hút xong điếu thuốc, cô ấy đứng dậy, "Nếu em không có chuyện gì thì tôi đi đây, Mộc Dao còn đang đợi tôi ở ngoài."
Quan Dĩ Đồng tới trước cửa, nhưng Nhan Bái San đã nhanh hơn cô ấy một bước chặn trước cửa, "Một thời gian dài không gặp, chị không có gì muốn nói với em sao?"

Quan Dĩ Đồng nhắm mắt, "Em muốn tôi nói gì với em?"

"Cho dù chúng ta chia tay rồi, không thể làm bạn sao? Tại sao hiện tại chị lại ghét em như thế?" Nhan Bái San có chút sốt ruột nói.

Quan Dĩ Đồng rụt tay đặt lên tay nắm cửa về, tâm trạng phức tạp nhìn Nhan Bái San, "Tôi cho rằng em biết chứ, từ ngày chúng ta chia tay, đã mặc định chúng ta không có cách nào làm bạn, rốt cuộc em muốn gì? Hiện tại sự nghiệp của em có thăng tiến, lại gả cho một người chồng ân cần lắm tiền, chỉ thiếu một đứa con, cái gì em cũng có rồi, những thứ này đều là những thứ em muốn, hiện tại ngày ngày em còn làm loạn, em muốn làm loạn cái gì?" Quan Dĩ Đồng nghiêm túc nói.
"Chị biết những thứ này không phải là những thứ em muốn mà." Nhan Bái San ôm lấy Quan Dĩ Đồng, "Em sai rồi, Dĩ Đồng, em sai rồi, chị tha thứ cho em được không?" Nhan Bái San gục lên vai cô ấy, Quan Dĩ Đồng không động đậy, mặc cho Nhan Bái San ôm lấy, "Em không vui, mỗi ngày đều nhớ chị."

"Em không muốn làm nữa, em mệt rồi, chị dẫn em đi đi."

"Tôi dựa vào cái gì để dẫn em đi, em là bà Tần cơ mà."

"Em chuẩn bị ly hôn rồi." Nhan Bái San khóc lóc.

"Không phải lần trước từng tạo tin đồn một lần rồi à? Lại tạo tiếp à?"

Nhan Bái San chầm chậm rời khỏi vòng tay Quan Dĩ Đồng, khóc như mưa nhìn cô ấy, ánh mắt toàn là đau thương, Quan Dĩ Đồng nhất thời mềm lòng, không dám nhìn tiếp, chỉ quay mặt đi, dịu giọng lại, "Đang yên đang lành, ly hôn cái gì."

"Em ly hôn rồi, chị dẫn em đi nhé, chúng ta ra nước ngoài, sống cuộc sống như trước kia."
Cả người Quan Dĩ Đồng cứng lại, đây là cảnh tượng mà bản thân từng nghĩ tới, cô ấy đợi nhiều năm như thế, chỉ để đợi tới một ngày như thế, đợi Nhan Bái San khóc lóc thảm thiết, đợi Nhan Bái San hối hận muộn màng, đợi Nhan Bái San khóc lóc muốn quay lại với mình, nhất định Quan Dĩ Đồng sẽ cho người kia một bạt tai rồi bảo Nhan Bái San cút đi, cút càng xa càng tốt, nhưng lúc này, cô ấy lại không động đậy.

Đã từng, Quan Dĩ Đồng từng nghĩ Nhan Bái San sẽ hồi tâm chuyển ý, những ngày tháng không quên được, không buông bỏ được dài đằng đẵng, muốn liên lạc biết bao, muốn nghe âm thanh của người đó, nhập số điện thoại mấy chục lần, cuối cùng không thể không ném điện thoại bỏ qua, nhiều năm như thế, Quan Dĩ Đồng vẫn luôn đợi Nhan Bái San hồi tâm chuyển ý, chỉ là đợi quá lâu rồi, đợi tới khi đôi chân cô ấy cứng lại, muốn cong cũng không cong được.
"Bái San..." Quan Dĩ Đồng hiếm khi không gọi cả tên lẫn họ Nhan Bái San. "Con đường ban đầu là tự em chọn."

"Không phải tự em chọn, đừng quên có tác động của bố chị." Nhan Bái San cố chấp nói, nhưng thấy sắc mặt Quan Dĩ Đồng thay đổi, lại đổi giọng, "Là em chọn, nhưng coi như là em chọn sai, được không? Chọn sai cũng không cho phép người ta quay đầu sao?"

"Em có thể quay đầu, chỉ là..." Quan Dĩ Đồng thõng hai tay xuống, ánh mắt nhìn sang ngọn đèn ngoài cửa sổ, buồn bã thở dài, "Chỉ là tôi không còn đứng tại chỗ chờ em nữa."

Trái tim Nhan Bái San ầm ầm như có tàu hỏa chạy qua, không nghe rõ thứ gì, lún xuống như bùn, không biết từ lúc nào, nước mắt lăn đầy mặt, từng hàng từng hàng chảy dọc theo chiếc cằm nhọn hoắt rồi rơi xuống, cằm của Nhan Bái San nhọn hơn trước kia, ánh mắt Quan Dĩ Đồng chăm chú, không biết là đã thẩm mĩ, hay là gầy hơn trước kia.
Quan Dĩ Đồng đưa tay lau nước mắt trên cằm Nhan Bái San, Nhan Bái San thuận thế nhích tới, cứ như thế hôn lên, nụ hôn đó dần lỗ mãng, rất không cam tâm, rất đau khổ, Nhan Bái San giống như bắt được cọng rơm ruối cùng, ra sức cạy khớp hàm của Quan Dĩ Đồng.

Cơ thể trước đây quen thuộc như thế, mùi hương dễ ngửi như thế, hiện tại, lại xa lạ tới vậy, Quan Dĩ Đồng đẩy Nhan Bái San ra, Nhan Bái San lại khóc lóc nhích tới, "Đừng đẩy em ra, đừng đẩy em ra, cho dù chỉ lần này thôi cũng được..."