Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 313: Keva Susan chật vật




Chứng kiến Tiểu Hắc làm bộ dáng như vậy, Thiên Vân không khỏi dở khóc dở cười. Mới vừa rồi nó còn suýt nữa lấy mạng Diệu Linh, hiện tại xem ra là đã hối cải. Nó cũng hiểu Diệu Linh sẽ không thể lập tức tha thứ cho mình, bởi vậy mới cố gắng nịnh bợ hắn giúp nó nói chuyện đây mà.

Đã thu phục con thú, nói thế nào nó cũng là thủ hạ của mình, Thiên Vân không thể không quản việc này. Đáng tiếc, trên người hắn một chút trị thương đan dược cũng không có, vạn năm linh dịch nói thế nào cũng là trân bảo, không thể tùy tiện lấy ra làm thuốc chữa thương được. Thiên Vân cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, mặt dày mày dạn hướng Diệu Linh nói.

"Diệu Linh tiên tử. Không giấu gì tiên tử, tại hạ lần trước cùng địch nhân giao thủ, thân mang thương nặng. Sau khi tỉnh lại đã đem tất cả đan dược trị thương dùng hết, không biết tiên tử có thể cho ta cùng Tiểu Hắc một ít đan dược được hay chăng?"

Thiên Vân cũng không thể nói bản thân muốn cầu đan dược là cho con Cửu Mệnh Yêu Miêu. Nói thế nào nó cũng đã suýt đem Diệu Linh đánh giết, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt nói lời bịa đặt.

Diệu Linh tiên tử nghe hắn nói vậy, cũng không hề nảy sinh nghi ngờ, nàng lập tức gật đầu, miệng đáp. "Được, đạo hữu nếu cần cứ lấy đi liền tốt"

Thiên Vân biết nàng là người rất hào sảng, nếu không nàng đã chẳng đem vạn năm linh dịch lấy ra cho hắn trị thương. Hắn không biết nói gì hơn ngoài hai từ "Cám ơn"

Tùy ý lấy đi hai bình ngọc, Thiên Vân lần nữa ngồi xếp bằng. Hắn làm bộ làm tịch lấy ra một viên đan dược, không chút do dự bỏ vào miệng. Có điều đan dược vừa đưa tới miệng, đã bị hắn dùng Hạ Thi Phệ Linh Kinh hấp thu hết, một chút tạp chất cũng không còn.

Thiên Vân đã được Tiểu Hắc thông tri qua. Nó ngửi được đan dược trong hai bình ngọc này có công dụng lớn cho việc chữa thương của mình. Cũng chính vì lý do này, hắn mới đem hai bình ngọc lấy đi.

Hai bình ngọc này chứa một loại cực phẩm đan dược, tên chính xác là gì Thiên Vân cũng không rõ. Dù sao nơi này cùng Thiên Trì đại lục cũng khác biệt, đan dược không giống nhau là chuyện rất bình thường. Nói thế nào đi nữa, Thiên Vân cũng không phải luyện đan sư, kiến thức về phương diện này có thể nói dở tệ, phân biệt đan dược chưa từng thấy rất khó.

Trong trí nhớ của Thiên Vận Tử cùng hai lão quái Nguyên Anh kia cũng không có. Thiên Vận tử xuất thân cao quý, ăn chính là thần đan, tiên đan, loại đan dược này, đối với y chính là rác rưởi.

Về phần hai lão quái Nguyên Anh, hai lão tư chất rất không sai, nhưng để nói là đỉnh tiêm vẫn chưa phải. Bởi vì biết tư chất không phải rất mạnh, thế nên hai não này cũng chưa từng chủ tu luyện đan chi thuật bao giờ.

Chỉ là Tiểu Hắc rất quái dị, nó dường như có thiên phú về việc phân biệt thiên tài địa bảo. Thông qua suy nghĩ của nó, Thiên Vân biết được nó bởi vì ngửi được khí tức bảo vật trên người cả hai, mới lựa chọn nhảy ra cướp đoạt. Nếu không phải vì nó tham món lợi nhỏ, đã không bị Thiên Vân trảm đi sáu cái mạng, cũng không bị ép làm linh sủng của hắn.

Thiên Vân sau khi biết việc này, khóe miệng không khỏi co giật. Vẫn biết câu nói người chết vì tiền, chim chết vì mồi cổ nhân nói không sai. Thế nhưng lúc này bản thân hắn hóa thành con mồi, nói thế nào cũng có chút khó mà tiếp thụ.

Thiên Vân đem một ít đan dược lấy ra cho Tiểu Hắc ăn, sau đó liền nhắm mắt bắt đầu tiến hành chữa thương.

Linh Tính dư thừa từ việc hấp thu linh tính con Nhân Hình Ngưu Đầu, vốn đủ để Thiên Vân tu luyện đến Phong Thân Cảnh tầng năm đỉnh phong. Thế nhưng hiện tại hắn chẳng thể làm gì hơn ngoài việc dùng nó để khôi phục pháp lực, cũng như lợi dụng Bách Luyện Bảo Thể giúp thương thế mau chóng chữa lành.

Thân thể Thiên Vân nhìn thì gầy yếu, chẳng qua ẩn sâu trong vẻ ngoài yếu ớt ấy, chính là một loại bùng nổ. Cánh tay phải có thể ngạnh kháng cả một đòn công kích của Cửu Mệnh Yêu Miêu mà không đứt lìa, đủ để hiểu hiện tại hắn mạnh cỡ nào. Với sức bật cũng như khả năng phục hồi mạnh mẽ như vậy, một tu luyện giả cảnh giới thứ tư bình thường gặp hắn, nếu không cẩn thận bị hắn áp sát, vậy khả năng cao bị hắn một quyền đánh nổ.

Thiên Vân chưa từng cùng Nguyên Anh cảnh chính diện giao thủ bao giờ, thế nhưng qua hai trận chiến vừa rồi, lòng tin của hắn đã vững vàng hơn nhiều. Nói thế nào Nhân Hình Ngưu Đầu cũng có tu vi tứ phẩm hậu kỳ, lúc bộc phát càng có thể tiến tới viên mãn cảnh giới. Cửu Mệnh Yêu miêu cũng không kém gì, tuy nó chỉ là tứ phẩm sơ kỳ, thế nhưng ai bảo nó là cao cấp sinh linh kia chứ. Nếu để so sánh, nó còn kinh khủng hơn Nhân Hình Ngưu Đầu một ít đây này. Nhất là khi hai con vật này vốn không xuất hiện tại tu chân giới đã lâu, phương pháp đối phó với chúng căn bản không có.

Nói một cách chính xác, thực lực của hai đầu yêu thú này, so với bất kỳ Nguyên Anh cảnh, Sinh Hoa cảnh tu sĩ nào càng muốn khó đối phó hơn.

Không biết con mèo này thể chất đặc thù, hay bởi vì nó chưa từng ăn đan dược. Vậy mà nó dám một lần nuốt đi năm viên, tốc độ nhanh đến mức Thiên Vân còn chưa kịp ngăn cản đã thấy toàn bộ bốc hơi mất.

Thiên Vân còn chưa từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, đã thấy Tiểu Hắc lảo đảo ngã nhào, thân thể run run nhắm chặt đôi mắt gọi thế nào cũng không dậy.

Thiên Vân đang tính dùng thần niệm kiểm tra một chút, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng Diệu Linh vang lên bên tai.

"Vân huynh không cần quá lo lắng, nó chỉ là đang ngủ sâu chữa thương mà thôi. Bình thường nó sẽ không chủ quan như vậy, thế nhưng Vân huynh đã là chủ nhân của nó. Có ngươi ở tại, nó mới không để ý lựa chọn ngủ sâu chữa thương"

Thiên Vân nghe nàng nói như vậy, lúc này mới thở ra một hơi, lắc cái đầu chẳng biết phải nói gì hơn. Hắn chưa từng nuôi linh sủng, nào biết mấy thứ này a.

"Đạo hữu cũng nên ngồi xuống trị thương đi thôi, thời gian không còn nhiều nữa". Diệu Linh tiên tử nói hết câu, lần nữa nhắm mắt lại.

Thiên Vân hướng nàng nói tiếng cám ơn, cũng theo đó nhắm mắt lại chậm rãi khôi phục.

Cùng lúc này, ở một bên hành lang khác, có một nhóm người đang chậm rãi tiến về phía trước. Nhóm người này cả thảy có năm thành viên, già trẻ đủ cả.

Dẫn đầu là một lão giả.

Lão giả này đầu tóc rối bời, so với khất cái bên đường còn muốn tùy ý, trên mặt luôn treo một nét cười nhàn nhạt, tay phải mang theo một cây gậy trúc. Nếu không phải khí cơ trên thân người này vô cùng khủng bố, nói ông ta là ăn mày chỉ sợ cũng có người tin. Đi phía sau lão già còn có một nam cùng ba nữ. Trong số bốn người, có hai nữ một nam ăn mặc cùng Diệu Linh không khác, hiển nhiên là đồng môn sự huynh sư tỷ của nàng. Nữ nhân còn lại không ai khác, chính là Keva Susan.

Keva Susan hiện tại bị thương rất nặng, trên người bị đánh lên không ít cấm chế, hai tay cùng hai chân còn bị người dùng xích khóa lại, tình cảnh có thể nói bi thảm cực kỳ.

Ba nam nữ trẻ tuổi nhìn nàng, sắc mặt mang theo sự thương hại. Chẳng qua bọn họ ở nơi này cũng không có quyền nói chuyện, lão già đi trước mới là người đưa ra quyết định. Lão ta đường đường là Nguyên Anh cảnh, hơn nữa đã có hậu kỳ thực lực. Ba người bọn họ cũng chỉ là Kết Đan kỳ mà thôi, một ngón tay lão cũng có thể nghiền chết cả bọn.

Keva Susan cũng biết mình hiện tại chẳng khác gì cá nằm trên thớt, nàng thở dài một hơi, hướng ba người trẻ tuổi gật đầu. Chậm chạp lê từng bước chân đi về phía trước, chỉ sợ nếu không đi sẽ bị lão già kia thẳng tay chém giết.

Lão già đi đầu làm sao không biết bốn người trẻ tuổi phía sau trao đổi với nhau thứ gì qua từng ánh mắt. Lão đã sống đủ lâu, nhân sinh cũng trải qua đủ nhiều, chút suy nghĩ của đám tiểu bối lão dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được.

Lão không nói, cũng chẳng muốn thừa hơi hướng bọn họ giải thích. Lão mang theo bốn người, chỉ vì bọn họ tinh thông trận pháp mà thôi.

Năm người đi về phía trước được nửa canh giờ, đúng lúc này phía trước đánh tới một cơn cuồng phong.

Cuồng phong mang theo cát vàng cứ như vậy không chút báo trước ập tới, những nơi đi qua không gian cũng vì đó mà lờ mờ không rõ.

Lão già đi phía trước thấy cảnh này, sắc mặt cũng là ngưng lại. Lão lập tức vung gậy trúc, miệng liên tục lẩm bẩm chú ngứ gì đó. Lúc lão phất tay đem gậy trúc vung ra, chỉ thấy trước người lão xuất hiện vô số hư ảnh. Những hư ảnh này có nam có nữ, thần tình đều lạnh như băng, tay cầm gậy trúc hướng về phía trước đánh ra vô số côn pháp.

Loại thuật pháp này, cùng với trận pháp có mấy phần tương đồng. Chẳng qua những hư ảnh kia đều rất cứng nhắc, hiển nhiên trình độ trận pháp của lão quái Nguyên Anh này cũng không tính mạnh.

Tuy rằng côn bpMW1 trận này không tính quá ảo diệu, nhưng để mà nói yếu, nó quyết không yếu chút nào.

Chỉ thấy vô số hư ảnh nam nữ liên tục múa côn, vậy mà hình thành một đạo bình chướng, ngạnh sinh sinh đem cơn cuồng phong chặn lại.

Từ bên trong cơn cuồng phong liên tiếp truyền tới những âm thanh rào rào, nghe như tiếng cát đá rơi trên mái tôn vậy.

Lão giả lúc đầu ứng đối còn khá nhẹ nhõm, thế nhưng càng về sau sắc mặt lão càng trở lên ngưng trọng, mồ hôi trên trán rịn ra, hiển nhiên ứng đối với bão cát này, lão cũng là cố hết sức.

Ba người trẻ tuổi thấy cảnh này, biết không thể khoanh tay đứng nhìn, cũng theo đó thả ra pháp bảo, cùng lão già hợp sức chống chọi bão cát.

Tuy ba người trẻ không tính mạnh, thế nhưng lại am hiểu hợp kích, có bọn họ trợ giúp, quả nhiên bão cát đã bị ngăn lại. Lão giả kia cũng vì thế buông lỏng một hơi, gật đầu nói. "Rất không sai, Minh Hàn cung nổi tiếng về trận pháp cùng hợp kích chi pháp, lần này tận mắt chứng kiến, quả nhiên không phải chuyện đùa"

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .