Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 310: Quyết đấu Cửu Mệnh Yêu Miêu




Cửu Mệnh Yêu Miêu, Cửu Vĩ Hồ Ly, hay Cửu Đầu Xà đều là những sinh linh thuộc hàng cao cấp. Ngoài Cửu Vĩ Hồ Ly còn để lại hậu duệ, hai loại yêu thú khác gần như đã tuyệt tích khỏi nhân gian. Lúc này phải đối mặt với Cửu Mệnh Yêu Miêu, Thiên Vân quả thực có chút bó tay bó chân.

Thiên Vân cũng rất nghi hoặc, không biết chủ nhân tòa mê cung này là thần thánh phương nào. Không những có thể đem Nhân Hình Ngưu Đầu mang tới nơi này, thậm chí Cửu Mệnh Yêu Miêu cũng có mặt. Người có thể mang hai loại sinh vật khủng bố này bố trí tại đây, hiển nhiên thực lực không yếu một chút nào.

"Xem ra chúng ta chỉ có thể vừa đánh vừa nghĩ biện pháp, cô nương cũng nên cẩn thận một chút tốt". Thiên Vân nhanh chóng truyền âm trả lời, sắc mặt khẩn trương hẳn lên. Con thú đang làm ra tư thế săn mồi, hiển nhiên nó đang muốn tấn công.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Cửu Mệnh Yêu Miêu chỉ hơi nhón chân, thân ảnh chớp cái đã biến mất. Thiên Vân còn chưa kịp xác định thân ảnh nó đang ở đâu, đã thấy phía sau truyền tới một trận rít gào.

Thiên Vân không chút do dự, nắm đấm siết chặt, đang tính đánh ra một quyền, đúng lúc này lại nghe trước mặt truyền tới tiếng vù vù xé gió. Thiên Vân không kịp chuẩn bị, chỉ có thể vội vàng nâng tay lên đỡ.

Chỉ nghe một tiếng xoạt khẽ vang lên. Đầu cánh tay Thiên Vân truyền tới một trận đau nhói, nhìn lại mới thấy, cánh tay phải vừa mới đỡ đòn không biết từ lúc nào đã xuất hiện năm vết cắt sâu tận xương, máu tươi chảy lênh láng . Càng kinh khủng chính là, vết thương không thể mau chóng khép miệng, cho dù hắn đã cố gắng đem pháp lực phong kín vết thương. Thế nhưng mặc kệ hắn có làm gì, miệng vết thương máu vẫn không ngừng chảy ra, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Thiên Vân sắc mặt khó coi tới cực điểm, đúng lúc này Diệu Linh tiên tử cũng rên khẽ một tiếng, một tay xách theo tấm chắn đã sớm bị đánh thủng, một bên phun máu.

Thiên Vân nhìn tới cảnh này, vẻ mặt cũng theo đó phát chìm. Tấm chắn của Diệu Linh tiên tử mạnh đến đâu, trận chiến với con Nhân Hình Ngưu Đầu nó đã chứng minh tất cả. Chỉ với việc liên tục chống đỡ pháp bảo nổ tung đã có thể chứng minh, nó không phải là bảo vật thông thường. Thế nhưng hiện tại trông lại, tấm chắn vậy mà bị con mèo này nhẹ nhàng đánh hỏng. Sức mạnh của con Cửu Mệnh Yêu Miêu này, quá không hợp thói thường.

Diệu Linh tiên tử cũng đã nhìn ra cánh tay Thiên Vân bị thương, thế nhưng thay vì đồng cảm, nàng lại sinh ra một trận khiếp sợ. Nàng nhìn về phía tấm chắn của mình, lại nhìn về phía cánh tay phải của Thiên Vân, trong lòng lẩm bẩm. "Vị đạo hữu này thân thể vậy mà còn cứng chắc hơn cả Linh Bảo bán thành phẩm, không nhẽ hắn là thể tu? Cũng không có khả năng a, thể tu cho dù mạnh, cũng không thể vượt qua mấy cái đại cảnh giới đi. Linh Bảo bán thành phẩm cho dù không phải Linh Bảo, thế nhưng Nguyên Anh trung kỳ bình thường muốn đánh hỏng cũng phải cố hết sức nha"

Thiên Vân không biết Diệu Linh đang nghĩ cái gì, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với loại bán thành phẩm Linh Bảo này. Cho dù từ đầu hắn đã biết, bảo vật hình tấm chắn này rất đặc thù, nhưng trên thân nó phù văn không hiện, hắn cũng chẳng thế tìm hiểu lai lịch của nó.

Nếu là Linh Bảo bình thường, Thiên Vân chỉ liếc mắt liền nhìn ra ngay. Dù sao trong đầu hắn còn cất chứa kí ức của Thiên Vận Tử. Chỉ là Thiên Vận tử cấp độ quá cao, cũng chưa từng tiếp xúc tới loại bảo vật kém hơn Linh Bảo, thế nên hắn cũng vô pháp nhìn thấu lai lịch. Về phần kí ức của Dạ lão quái cùng Vô Cực lão quỷ, hắn cũng chỉ lựa chọn tìm hiểu những thông tin về công pháp, bí pháp, cũng không rảnh tìm hiểu toàn bộ quá trình tu luyện của hai lão. Hai lão này nói thế nào cũng có hơn ngàn năm tuổi, cho dù Thiên Vân không sợ bị đồng hóa, nhưng hạn chế vẫn tốt hơn một chút. Cũng chính vì lẽ đó, hắn mới mù tịt không hiểu gì về cái gọi bán thành phẩm Linh Bảo.

Diệu Linh rất nhanh liền đè xuống nghi hoặc trong lòng, mở miệng nói. "Thiên Vân đạo hữu cẩn thận một chút, con thú này lực công kích cường đại là một chuyện, thế nhưng sở trường của nó là tốc độ. Nếu chúng ta không cẩn thận, vậy cầm chắc cái chết. Còn một điều nữa, móng vuốt của con thú này có mang độc tính, nếu để nó cào trúng trong thời gian ngắn sẽ không thể ngăn máu ngừng chảy. Đạo hữu đã bị nó cào trúng một lần, đừng để nó đánh trúng lần thứ hai"

Thiên Vân nghe nàng nói như vậy, khóe miệng không khỏi co giật, thầm nghĩ. "Sao ngươi không nói sớm một chút a? Ta bị cào ngươi mới nói, vậy thà không nói còn hơn"

Nghĩ thì nghĩ như vậy, có điều hắn sẽ không nói ra, chỉ gật đầu truyền âm đáp. "Tốt, ta sẽ cẩn thận..."

Thiên Vân còn chưa nói dứt câu, bóng dáng con Cửu Mệnh Yêu Miêu lần nữa chớp động, hắn bỏ mặc vết thương trên cánh tay phải, tay trái nắm chắc Tinh Vẫn Đao, hướng về phía trước đánh ra một chiêu. "Đoạn Duyên"

Đao vừa chém ra, thân ảnh con mèo lập tức khựng lại, Thiên Vân không chút do dự, hướng về nó chém tới. Theo lẽ thông thường, một khi đối thủ nằm trong tầm ảnh hưởng của Đoạn Duyên, sợi dây liên kết giữa bản thân cùng thiên địa sẽ bị chặt đứt một giây thời gian. Thế nhưng con thú này không biết dùng biện pháp gì, vậy mà chỉ khựng lại một chút, đao của Thiên Vân còn chưa tới, nó đã vòng ra sau lưng hắn không biết từ lúc nào.

Thiên Vân trước nay luôn tự ngạo về tốc độ bản thân, lúc này lại cảm thấy mình còn quá chậm. Biết không thể lập tức chặn đòn, hắn vội vàng vận chuyên Long Huyết Luyện Thể, cố gắng bảo vệ sau lưng.

Chỉ thấy thân thể hắn chớp mắt liền biến thành màu vàng, làn da xuất hiện đầy vảy rồng, trên đầu mọc ra một đôi hư ảo long giác. Hắn há miệng phát ra một tiếng rồng ngâm. "Ngang..."

Vừa phát ra tiếng long ngâm, một trảo của con Cửu Mệnh Yêu Miêu cũng đã tới. Miêu trảo cùng vảy rồng chạm nhau, chỉ nghe một tiếng oành vang lên, Thiên Vân thổ huyết bay ngược ra sau, cũng may lưng hắn không bị miêu trảo cào thương.

Thiên Vân rất nhanh đã lắc người quay trở lại, muốn làm phòng bị một phen. Nào ngờ lúc Thiên Vân nhìn tới, con mèo đã bị hơn chục đạo xiềng xích khóa chặt, thân thể không ngừng giãy giụa, miệng liên tục phát ra những tiếng ngao ngao. Phía sau Diệu Linh tiên tử trên đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt sớm đã tái nhợt, tay cầm phù bút run lên không ngừng.

Thiên Vân biết đây là cơ hội ngàn vàng, lập tức phi thân tới, Long Huyết Luyện Thể vận chuyển tới tối đa, lúc này hắn chẳng khác nào một đầu thần long, Tinh Vẫn đao xoay một vòng, hướng về phía con thú chém ra một đao. "Luân Hồi'

Luân Hồi đao pháp đao thứ tư, cũng là một đao đỉnh phong nhất, chỉ cần chém trúng, Thiên Vân tin con thú này cho dù mạnh mẽ cũng phải trả giá đắt.

Con Cửu Mệnh Yêu Miêu nhìn thấy Thiên Vân như hóa thành rồng, vậy mà trực tiếp xù lông. Nội tâm có chút hoảng sợ, dường như kẻ trước mắt cùng bản thân trời sinh chính là đối địch. Càng làm nó kinh sợ chính là, lưỡi đao của đối phương ẩn chứa một loại kinh khủng ảo diệu, nếu ngạnh kháng một đao này, nó thực sự có nguy cơ vẫn lạc.

Cửu Mệnh Yêu Miêu nói thế nào cũng từng được cổ tu ioEyn sĩ sánh ngang với tứ linh. Đứng trước nguy cơ sinh tử, đôi con ngươi màu hổ phách trừng thật lớn, dấu ấn hình trăng lưỡi liềm trên trán bắn ra một đạo chói mắt ánh sáng, thẳng hướng Thiên Vân tiến công mà đi.

Ánh sáng chớp cái liền tới, tốc độ nhanh tới khó nói thành lời. Thiên Vân đã nhanh, nó còn nhanh hơn thế rất nhiều.

Ánh sáng cùng mũi đao cứ thế chạm nhau. Chỉ nghe một thanh âm nổ tung, Thiên Vân rất nhanh đã đem ánh sáng kia đánh tan, có điều hiện tại con mèo đã biến mất không một dấu vết.

Thiên Vân hai tai hơi nhảy, thân ảnh chớp một cái, thẳng vể đỉnh đầu Diệu Linh chém ra một đao.

Diệu Linh tiên tử tuy rằng tu vi không tệ, thế nhưng từ đầu tới cuối có chút theo không kịp nhịp độ trận chiến. Thấy Thiên Vân cầm đao hướng về đỉnh đầu mình mà chém, sắc mặt nàng trực tiếp tái mét. Có điều không giống như nàng nghĩ, Thiên Vân cũng không tính giết nàng, mà là hướng về một thân ảnh nhỏ bé chém tới.

Ngao...

Cửu Mệnh Yêu Miêu muốn thừa dịp Thiên Vân không kịp phản ứng, đem nữ nhân vừa gây phiền phức cho mình một trảo chụp chết, nào ngờ nó còn chưa kịp đánh tới, đã thấy một dải chói mắt đao quang đánh lên thân.

Lần này nó đã chậm hơn Thiên Vân một nhịp, dường như mọi cử động của nó đã bị hắn nhìn thấu.

Con mèo bị đao quang đánh lên thân, tuy không bị thương quá nặng, nhưng lúc này trên thân nó cũng đã có máu chảy.

Cửu Mệnh Yêu Miêu căn bản không quan tâm vết thương nhỏ này, sức sống của nó vô cùng mãnh liệt. Không cần quá nhiều thời gian, vết thương trên người nó đã liền lại, máu cũng ngừng chảy.

Thiên Vân thấy vết thương trên người con thú thoáng cái liền khép lại, mới vô thức nhìn tới cánh tay phải. Thật không ngờ trong lúc bất tri bất giác, vậy mà cánh tay hắn cũng đã trở lại trạng thái bình thường, một chút vết tích cũng không để lại.

Diệu Linh vừa mới từ quỷ môn quan dạo chơi một vòng, sắc mặt lúc này càng là tái nhợt vạn phần. Có điều nàng này cũng không phải hạng người kém cỏi, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một mặt trận bàn. Nét mặt mang theo sự quyết tuyệt, không chút do dự tung lên cao, đôi bàn tay liên tiếp đánh ra thủ ấn.

Mọi chuyện nói thì lâu, thế nhưng từ lúc Thiên Vân cứu Diệu Linh đến hiện tại, mới vừa trải qua chưa tới ba cái hô hấp mà thôi.

Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ