Nhân Ngư Trả Thù

Chương 33: Nỗi Sợ.?



Đưa tay lau dòng máu còn đang chảy từ mũi xuống cằm, ánh mắt của Mỹ Liên sắt bén nhìn ra ngoài biểu khơi kia :

" Tôi Sẽ Trả Thù Cho Hai Người.! "

Dứt lời Mỹ Liên quay lưng đi vào đất liền, thân ảnh mảnh mai, mái tóc dài thướt tha bay trong gió, một bóng lưng yếu đuối nhưng lại vững chắc đến tột cùng.!

...----------------...

Về phía Tên Ka:

Ở trong ngôi làng của Thuận bây giờ đã được dọn sạch sẽ , Nhóm của Lĩnh đã được tên Ka giao nhiệm vụ gom xác vứt xuống một cái hố to để chôn đi... Từ ngày Thuận rời khỏi nơi đây hắn ta luôn trong tình trạng cáu giận với cả thế giới

Từ trong ngôi nhà đã bị phá tung cánh cửa, một bóng người bước ra :

" Xong rồi.! Thuận à... chúng ta sẽ sớm được gặp lại nhau thôi.! Và lần này ta sẽ bắt được ngươi.!!! Ha Ha Ha Ha .... "

Trong lúc hắn ta đang trong cơn vui thì một làng khói trắng ẩn hiện trước mặt hắn, đôi long mày hắn cau lại lạnh giọng hỏi :

" Quỷ Tướng.? Ngươi đến tìm ta sao.? "

" Vâng Thưa Thiếu Chủ, Chủ Nhân của ta muốn gặp người ạ, Ngài ấy đang ở Vương Đại Quốc, Mông Thiếu Chủ đi cùng ta đến đó ạ. " - Quỷ Tướng vừa nói vừa hành lễ trước mặt hắn, hắn ta mặt tái xanh nói gấp

" Chị Ta Sao.? Được.! vậy ngươi mau đưa ta đến đó đi.! "

" Vâng Thưa Thiếu Chủ.! "

Quỷ Tướng biến thành một làng khói bao bọc toàn bộ cơ thể hắn ta cùng với Lĩnh, hắn ta đem theo Lĩnh vì cậu ta có một dáng người khá săn chắc, hắn muốn nhờ chị gái của hắn biến Lĩnh thành Quỷ Tướng để hắn tiện bề sai khiến.



Cơ thể hắn cứ run bần bật lên phải vịn vào tay Lĩnh để giữa thăng bằng... Hắn đang sợ, hắn sợ người chị gái của hắn... Từ lúc còn nhỏ hắn luôn bị chị mình đem ra làm vật thí nghiệm cho ngải mới của chị ta, nhiều lần hắn cứ tưởng mình đã chết... Mỗi lần hắn nghe hai từ " Em Trai.! " từ miệng của chị gái thì chắc chắn hắn sẽ trốn thật xa ....

Lần này hắn còn cảm giác được Mình sắp bước vào cửa tử... Vì hắn đã mất tích khá lâu, lúc đầu hắn và chị hắn đã bàng với nhau là nếu hắn tìm được Nhân Ngư sẽ báo cho chị gái hắn ngay, nhưng mà khi tìm được, hắn lại quá phấn khích mà quên luôn lời chị gái...

Và Giờ đây hắn đang rất sợ.!

.

Quay về phía Thuận, cậu đã ăn uống xong và giờ là đang tìm hiểu về văn hóa của đất nước này, lần đầu Thuận được nhìn thấy những thứ như kẹo hồ lô và những bộ đồ với chất lụa mềm mịn như bông Gòn.

An nhìn Thuận cứ ngó hết chỗ này rồi đến chỗ kia cũng phát bực :

" Này.! Cậu thôi cái trò ngó đông ngó tây giùm cái đi.! Nếu muốn cái gì thì nói, vào mua là được mà.? "

" Có Thể Mua Sao.? " - Hai mắt Thuận tròn do nhìn An chớp chớp mắt, Minh thấy An lúng túng thì phì cười :

" Ha Ha Ha.! Cậu ta không có Tiền đâu, muốn mua gì thì nói với tôi này.! "

Minh vừa dứt lời thì đã bị Thuận và An mỗi người cầm một tay kéo vào trong một cửa tiệm quần áo, hai người họ làm sao mà có thể bỏ qua cơ hội được sài tiền miễn phí chứ.!

" Này.! Này.! Nhẹ chút. Đau.! "

Mặt kệ tiếng kêu của Minh, hai người lôi một mạch cô ấy vào tiệm xong rồi bỏ mặt Minh đứng đó, Thuận thì háo hức chạy vào thử đồ còn An thì nhàn nhã chọn lựa.

Minh đứng xoa xoa cổ tay, mặt đã có phần tối đi... Cô không trách Thuận vì cậu là lần đầu đến đây nên có phần quá khích là đương nhiên, nhưng mà còn An. Cậu ta đã từng ở đây mấy năm rồi mà sao cũng phấn khích chứ.??

Chủ Tiệm thấy có khách liền niềm nở ra chào đón, ông ta bước đến chỗ Minh :

" Cho hỏi Vị Tiểu Thư đây cần gì.? Nếu là Quần áo thì ở đây tôi có rất nhiều, Tiểu Thư muốn loại nào ạ.? Tốt Nhất hay là Kém Nhất.? Nếu là Tốt nhất thì ở cửa hàng tôi có một loại quần áo được may bằng tơ tằm thượng hạng.! "



" .... "

" Tiểu Thư cần gì cứ nói với tôi một tiếng, Tiểu Thư xinh đẹp như thế này thì loại đó rất hợp với khí chất của Tiểu Thư đó ạ.! "

Minh không thèm trả lời Ông chủ tiệm mà đi đến chỗ Thuận, ông ta nhìn theo mặt liền biến sắc :

[ Thứ Nghèo hèn này.! Có chút nhang sắc bộ tưởng ta để cô vào mắt sao.? Nhưng mà thân hình cũng được. ]

ông ta liếm mép, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn vào bóng lưng của Minh, Minh biết ông ta đang nhìn Mình với đôi mắt thèm khác.! Cô gặp loại người này nhiều quá rồi, ngoài mặt thì niềm nở chào đón nhưng trong lòng lại phán xét....

An cũng liếc ông ta, nhìn được cặp mắt ấy, An cũng có chút cấu... Mặt dù cậu ta muốn móc mắt ông ta ngay nhưng mà không có lý do để làm việc đó, quay lại nhìn đống quần áo cùng vải vóc thượng hạng An nở một nụ cười quỷ dị...

Sau một lúc thì Ba người cũng lựa chọn được những bộ đồ ưng ý, trả tiền xong họ đi luôn ra ngoài, Thuận để ý thấy An cứ cười nhếch mép rất khó nhìn nên cậu hỏi :

" Cười cái gì vậy.? " - Thuận không cần nghe An trả lời vì từ bên trong cái tiệm vừa rồi đã có tiếng la thất thanh vang lên :

" A A A A A Gì Thế Này.! "

Khi nãy An đã lén lút xé toàn bộ quần áo cùng với vải vóc của ông ta... Cậu ta cũng không biết lý do tại sao mình lại muốn làm vậy nữa.!

Minh nhìn thấy nụ cười nham nhở của An thì có chút khó hiểu, cô chưa bao giờ thấy An cười kinh dị như thế cả... Bỏ qua chuyện nụ cười cô nói với An và Thuận :

" Tôi có một người Bạn ở đây.! Cô ấy cũng là một Nhân Ngư... Chúng ta sẽ đi tìm cô ấy, cô ấy cũng sở hữu đôi mắt màu trắng nên chắc cô ấy sẽ chỉ cho cậu nhiều hơn về nó đó Thuận... " - Nghe vậy Thuận liền hỏi :

" Bạn của cô sao.? Cô ấy tên gì thế.? "

" Cô ấy Tên Lan.! Một người bạn rất thân với tôi... Cũng đã 10 năm rồi tôi chưa gặp cô ấy... "