Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 83: C83



Dịch: LTLT

Sau khi đeo bông tai, tạo hình của Giải Lâm trông càng chói mắt. Hắn vốn có một gương mặt “không chịu yên ổn”*, đặc biệt là hắn còn ở bên cạnh phục vụ chu đáo mọi mặt, thỉnh thoảng ghim trái cây đưa qua, khiến Trì Thanh có ảo giác liệu mình có nên trả tiền không. (từ gốc là 不安于室, chỉ người phụ nữ đã có gia đình nhưng lại có suy nghĩ ngoại tình)

Nếu như Giải Lâm không làm cố vấn, chỉ cần dựa vào vẻ ngoài này tùy tiện dạo một vòng bên ngoài chắc cũng có thể kiếm được không ít tiền.

… Với lại, chiếc bông tai chói mắt nhất trên người hắn còn là tự mình đeo lên cho hắn.

Trì Thanh cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, cuối cùng từ chối trái cây mà Giải Lâm lấy tăm ghim đưa qua: “Tôi đi vệ sinh.”

Sau khi Trì Thanh đi, Ngô Chí ở bên cạnh chìa tay ra: “Anh Giải Lâm, em cũng muốn ăn trái cây.”

Giải Lâm bỏ trái cây vào miệng, ném một cây tăm cho gã: “Chú mày không có tay à?”

Ngô Chí nước mắt rưng rưng: “Anh thay đổi rồi, trước đây anh không có như này… Trước đây anh sẽ quan tâm em có lạnh không, có đói không, tâm trạng có tốt không.”

Câu nói này của Ngô Chí không hề giả.

Trước đây, EQ của Giải Lâm giống như phân phát không lấy tiền vậy, có đôi khi nhìn vào đôi mắt “ẩn ý đưa tình” của hắn, Ngô Chí còn nghi ngờ quan hệ của mình với người anh em này.

Giải Lâm quen tạo ảo giác cho người khác, hơn nữa ảo giác này còn không phân biệt nam nữ. Lúc mới quen biết, Ngô Chí không biết tính cách này của hắn, chơi chung được mấy ngày thì ôm eo, vẻ mặt nghiêm túc nói với Giải Lâm: “Này, có chuyện này em phải nói rõ với anh trước, em thẳng đó nha.”

Khi nghe thấy câu này, nụ cười mười phân vẹn mười, đúng mực trên gương mặt Giải Lâm ở đối diện mới hé ra: “Chú mày bị điên à?”

Ngô Chí lần đầu tiên gặp phải chuyện này, ngại ngùng nói: “Chỉ là em nhắc anh trước.”

Giải Lâm phì cười, lời nói trong miệng lại không ấm áp giống như vẻ mặt hắn: “Tiền cơm tự trả, người phụ nữ vừa rồi tự cua, sau đó cho chú mày ba phút, biến mất khỏi mắt tao.”

Ngô Chí: “…”

Micro về lại tay Quý Minh Nhuệ.

Đoạn dạo đầu bài hát có âm lượng cao át mất câu sau của Giải Lâm.

“Trước đây là trước đây, bây giờ tao có người mình thích rồi.” Giải Lâm nói với âm lượng chỉ bản thân hắn nghe được, “… Ai thèm quan tâm chú mày nữa.”

Khoảng thời gian Trì Thanh đi vệ sinh về thì nhóm người này đã đổi cách giải trí rồi.

Micro bị ném qua một bên, năm người tụm lại thành một vòng.

Giải Lâm xắn tay áo khoác lên, trong tay cầm một bộ bài. Hắn đang xào bài, thao tác vô cùng trôi chảy: “Thật hay thách, nể mặt tham gia nhé?”


Quý Minh Nhuệ muốn nói để Trì Thanh ngồi ngoài đi, cậu ta chưa bao giờ tham gia trò chơi kiểu này.

Nhưng lúc Giải Lâm chẻ bài, trải bài lên trên chiếc bàn trước mặt, một câu “chẳng lẽ cậu không dám chơi” đã thành công đạt được mục đích.

Trì Thanh: “Nói ai không dám.”

Không biết có phải ảo tưởng của Quý Minh Nhuệ không mà anh ta luôn cảm thấy tính cách của Trì Thanh đã “cởi mở” hơn trước nhiều.

Trì Thanh hiếm khi tham gia hoạt động nhóm kiểu này, cũng không hiểu mấy trò chơi này phải chơi thế nào. Anh tiện tay rút vài lá bài, cuối cùng mọi người lật bài trong tay ra so điểm, điểm của Trì Thanh ít nhất.

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía anh.

“Chọn cái nào?” Giải Lâm hỏi.

Trì Thanh thả lá bài trong tay ra, sau khi so sánh mức độ nguy hiểm của hai lựa chọn anh nói: “Nói thật.”

“Được.”

Giải Lâm đưa điện thoại của Quý Minh Nhuệ qua, trên điện thoại có một ứng dụng, ứng dụng này có thể lập tức chọn nội dung phải nói thật.

Sau khi nhảy loạn xạ trên màn hình điện thoại, chữ dần dần dừng lại, hiển thị một dòng chữ: Nói ra một bí mật của bạn.

Ngô Chí phụ trách tạo bầu không khí, ở bên cạnh bắt đầu ồn ào: “Nói đi, nói đi.”

Bí mật.

Có thể nói ra thì không còn gọi là bí mật nữa.

Những bí mật của Trì Thanh mà nói ra e rằng sẽ bị coi là một kẻ điên sau đó đưa đến bệnh viện tâm thần.

Vả lại, anh đã giấu quá lâu, dù thật sự có cơ hội nói ra cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Trì Thanh nhìn kẻ tổ chức đang hét ồn ào: “Ngày kỉ niệm thất tình này, cậu ăn mừng cũng rất vui vẻ đó.”

Ngô Chí nghẹn họng: “Thực ra tôi miễn cưỡng vui vẻ thôi, giả vờ kiên cường. Mọi người đều là người trưởng thành, cảm xúc thật của người trưởng thành thường không thể hiện trên mặt đâu.”

Có chơi có chịu.

Trì Thanh hỏi quy tắc trò chơi: “Nếu không nói thì sao?”


Ngô Chí đẩy mấy ly rượu đã rót sẵn trên bàn, hóng chuyện không sợ to chuyện, cười xấu xa nói: “Nếu không nói thì phạt rượu.”

Gã hoàn toàn quên mất lần đầu tiên gặp nhau, Trì Thanh từng nói mình không thể uống rượu.

Trì Thanh nhìn ly rượu kia mấy lần, nói thầm quả nhiên không nên chơi gì với bọn họ.

Đây là đường chết, hai bên đều không thể chọn.

Anh đang định nói “không uống được, đổi hình phạt khác” thì bàn tay đang đeo mấy chiếc nhẫn của Giải Lâm từ bên người anh duỗi ra, bàn tay đó cầm ly rượu trước mặt anh lên, khớp xương rõ ràng của hắn cầm lấy ly rượu đang bốc hơi lạnh.

Trước đây lúc Giải Lâm chỉ đeo một chiếc nhẫn giả vờ không phải người độc thân đã chẳng giống một chút nào, bây giờ đeo nhiều như thế trông càng không giống.

Ngô Chí trợn to mắt: “Không chơi gian lận như này nhé.”

Gã vừa nói xong, ly rượu trong tay Giải Lâm đã cạn.

Giải Lâm đặt ly rượu không lên trên bàn, một ly rượu mặt không đỏ tim không đập: “Cậu ấy thua thì tính tôi, tôi uống thay cậu ấy.”

Ngô Chí: “Anh như này thì không vui rồi…”

Gã nói đến đây thì lại đổi ý, giơ hai ngón tay lên: “Uống giùm phải hai ly.”

Bình thường Giải Lâm không uống rượu cùng bọn họ, tự kiểm soát rất nghiêm, lần nào cũng chỉ nếm qua rồi dừng, uống một hai ly xong thì ngồi bên cạnh chơi điện thoại, hiếm khi có cơ hội rót rượu cho hắn.

Tối hôm nay Trì Thanh giống như ra ngoài mà không xem lịch, vận may vòng này còn tệ hơn vòng trước.

Đống rượu trên bàn Giải Lâm uống hết một nửa.

Trì Thanh luôn tránh bia rượu, lần đầu tiên có người chắn rượu giùm anh thế này. Anh chơi hai vòng đã muốn rút khỏi trò chơi: “Thôi đi.”

Giải Lâm: “Không sao, cũng không phải cậu uống.”

Trong giọng nói của Trì Thanh mang theo lo lắng mà ngay cả bản thân anh cũng không chú ý đến: “Anh uống một chai rồi.”

Giải Lâm lắc lắc rượu còn lại trong ly: “Còn có thể uống thêm mấy chai nữa. Yên tâm, chúng tôi là đám con nhà giàu ăn nhậu chơi bời, uống rượu giống như uống nước. Tóm lại không giống cậu, một ly đã gục.”

“Nếu như cậu thật sự để ý cũng được.” Hầu kết của Giải Lâm chuyển động, uống ly rượu kia, sau đó ngoắc tay về phía Trì Thanh, “Qua đây.”


Giải Lâm đặt lòng bàn tay hơi lạnh của mình l3n đỉnh đầu Trì Thanh, xoa nhẹ đầu anh một cái.

Trì Thanh: “…?”

Giải Lâm: “Tôi phạt cậu, chuyện này coi như huề.”

Vòng thứ hai của trò chơi đổi sang cách chơi khác.

Đổi thành đoán bài trong tay đối phương, so sánh mấy lá bài trong tay mình lớn hay nhỏ, đoán trúng lớn nhỏ thì coi như thắng.

Trì Thanh nhân lúc Giải Lâm đi nhà vệ sinh, chần chừ một hồi cuối cùng bình tĩnh tháo găng tay ra.

Cái tên Ngô Chí này có thời gian ngâm mình trong mấy chỗ ăn chơi quá lâu nên chơi trò gì cũng đều rất rành, rõ ràng mấy lá bài trong tay đều là bài nhỏ nhưng vẫn có thể lừa Quý Minh Nhuệ: “Tôi nói với anh này, khuyên anh cẩn thận một chút, đừng trách anh em không nhắc anh.”

Ngô Chí chơi rất hăng, gã rót rượu cho Giải Lâm nhiều như thế rất có cảm giác thành tựu.

Gã buông thõng cánh tay, hoàn toàn không để ý đến cảm giác nhỏ xíu, giống như lông vũ khẽ rơi xuống.

[Anh nhất định nghĩ rằng mấy lá trong tay tôi là bài lớn ha ha ha ha ha, tôi chơi trò này chưa từng thua!]

Trì Thanh cụp mắt, bản thân anh cũng không biết mình đang làm gì.

Rõ ràng ghét đụng vào người khác nhất, cũng không thích đọc suy nghĩ người khác nhưng trong lòng lại có suy nghĩ, suy nghĩ đó nói rằng không muốn thua, không muốn để Giải Lâm uống rượu nữa.

Anh rút tay về, trong lúc Quý Minh Nhuệ còn đang chần chừ, đặt bài nhỏ.

Ngô Chí yên lặng: “Anh suy nghĩ lại không?”

Trì Thanh: “Không cần.”

Ngô Chí siết chặt mấy lá bài trong tay: “Bài trong tay tôi thật sự rất lớn đó.”

Trì Thanh: “Ờ.”

Ngô Chí: “…”

Giải Lâm quay lại, Ngô Chí đã bị rót năm sáu ly rượu: “Người này là bug à, anh ấy hack à? Sao lần nào anh ấy cũng đoán trúng!” Ngô Chí bị trả thù kêu r3n, “Chuyện này không khoa học, theo xác suất thì tôi nên thắng một lần chứ, anh ấy biết đọc suy nghĩ à?”

Giải Lâm vịn vai Ngô Chí, đẩy gã ra, lúc nghe thấy ba chữ “đọc suy nghĩ” thì hắn hơi ngẩn người, sau đó ánh mắt lướt qua bàn tay đã tháo găng tay của Trì Thanh, đổi đề tài: “Chú mày nói gì đó, uống mấy ly rồi?”

Ngô Chí đưa tay đếm.

Số ly rượu giống hệt với số ly lúc nãy hắn bị Ngô Chí rót, không nhiều hơn cũng không ít hơn một ly nào.

Trùng hợp đến mức hắn không thể không nghĩ nhiều.


Đồng thời lại lo lắng có phải mình nghĩ nhiều không.

Thì ra thích một người khiến con người dũng cảm hơn bao giờ hết, cũng khiến con người nháy mắt trở thành một kẻ nhát gan.

Vì Giải Lâm uống rượu, Trì Thanh lại không lái xe, hai người chỉ có thể tìm người lái thay, chạy xe của Giải Lâm về.

Dọc đường, hai người đều im lặng.

Nhưng trong sự yên lặng này dường như cất giấu một bí mật khó kìm nén.

Xe chầm chậm lái vào nhà để xe. Sau khi đến nơi, lái xe thay đưa chìa khóa cho Giải Lâm.

Sau khi lái xe thay đi, bầu không khí trong xe càng ngày càng loãng. Trì Thanh ngửi thấy mùi rượu và mùi thuốc lá trên người Giải Lâm, hòa lẫn vào chút mùi nước hoa còn lưu lại. Mấy loại hương này hòa thành một mùi hương mập mờ.

Tóc mái trước trán Trì Thanh che đi đôi mắt anh, khoảng thời gian này nghỉ ngơi ở nhà, khiến cả người anh trông càng trắng hơn. Giờ này ở dưới nhà xe không mở đèn, anh ngồi trong bóng tối giống như một con quỷ hút máu đang đi lại.

Trì Thanh mở miệng, cảm ơn theo một phong cách khác người: “Tuy hôm nay là anh tự nói tự quyết định cứ muốn chắn rượu… nhưng vẫn cảm ơn anh. Sau này chuyện như thế không cần anh chắn nữa, tự tôi có thể giải quyết. Tôi cũng không muốn nợ ân tình của người khác, lần sau đừng như vậy nữa.”

Trong đầu Giải Lâm chỉ còn lại sáu chữ.



Mẹ nó.

Có hơi dễ thương.

Trì Thanh luôn bị mọi người khịa thẩm mỹ kỳ lạ, thật không ngờ thẩm mỹ của Giải Lâm nếu xét về mặt ý nghĩa nào đó cũng không bình thường.

Trì Thanh không muốn ngồi ở trong xe nữa, chỉ muốn về nhà, về suy nghĩ cẩn thận lại gần đây bản thân đã sai ở chỗ nào.

Hôm nay sau khi chạm vào Ngô Chí, anh đến nhà vệ sinh rửa tay sáu lần.

Bản thân anh không phải người bình thường, lúc này càng không thể phân biệt được rốt cuộc bản thân bình thường hay là càng không bình thường.

Nhưng tay của anh vừa mới đụng vào chốt mở cửa xe thì người bên cạnh bỗng nhiên di chuyển.

Giải Lâm nhảy qua nhảy lại giữa dũng sĩ và kẻ nhát gan, trái tim thì nhảy lên nhảy xuống, hoàn toàn không hợp với cách ăn mặc lẳng lơ quyến rũ của hắn hôm nay. Cuối cùng hắn hành động chẳng thèm suy nghĩ, vào khoảnh khắc Trì Thanh chuẩn bị mở cửa xe, hắn kéo tay Trì Thanh lại.

Trong xe chật hẹp, Trì Thanh nghe thấy câu nói giống như đầu hàng của hắn:

[Khoan hẵng đi.]

Âm cuối của hắn rất thấp.

[Tôi biết cậu có thể nghe thấy.]