Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 727



Chương 727:

Diệp Yến Nhi lắp bắp mãi mới nói được hết lời.

Cho dù cuối cùng những người đó không thực hiện được ý định, nhưng ít ra cô ta đã đạt được kết quả mình mong muốn.

Diệp Du Nhiên sinh non, sống chết không rõ đã biến mất.

Mà giờ phút này, cô ta nói những lời này, một mặt là muốn Mộ Tấn Dương đừng giận chó đánh mèo lên cô ta, mặt khác, cô ta cũng nói thật lòng.

Cô ta rất hận Diệp Du Nhiên nhưng chưa từng nghĩ tới phải dùng cách này để hành hạ cô. Nhưng cô lại mang thai con của Huỳnh Tiến Dương!

Trong giây lát, trong đầu Mộ Tấn Dương chợt trống rỗng.

Anh mấp máy môi mấy lần mới tìm lại được tiếng nói của mình.

Nhưng đợi đến khi lên tiếng, anh mới phát hiện ra tiếng của mình lại khàn khàn tới khó nghe như vậy.

Trong thoáng chốc, anh nghe được tiếng của mình nói: “Khi đó, cô ấy đã mang thai à?”

Diệp Yến Nhi cảm thấy phản ứng của Mộ Tấn Dương hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu thành thật nói: “Đúng, đúng vậy…”

Mộ Tấn Dương lại hỏi: “Làm sao cô biết?”

Diệp Yến Nhi không dám che giấu, thành thật nói ra hết.

“Có người gọi điện thoại cho tôi, nói Diệp Du Nhiên mang thai, có thể là… con của Huỳnh Tiến Dương. Hơn nữa người kia còn nói…”

Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé! Cô ta nói đến đây còn nhìn mặt Mộ Tấn Dương với vẻ dò xét, không dám nói tiếp.

Mộ Tấn Dương rũ mí mắt xuống, làm người ta không nhìn thấy rõ ánh mắt của mình, giọng nói trầm buồn: “Còn nói gì nữa?”

“Còn nói không cần e ngại anh, nói anh cũng biết đứa trẻ kia không phải là của anh…” Diệp Yến Nhi không dám nói hết những lời còn lại.

Cho dù cô ta không nhìn thấy sắc mặt Mộ Tấn Dương nhưng lại cảm giác được rất rõ ràng hơi lạnh tỏa ra từ trên người anh.

Trong không khí dường như có hai bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cô ta, làm cho cô ta không dám động đậy.

“Tôi không có nhiều kiên trì đâu. Cô tốt nhất nói một lần cho xong đi.” Mộ Tấn Dương vẫn không ngước mắt nhìn Diệp Yến Nhi, vẫn ngồi yên ở đó chẳng khác nào một bức tượng.

“Khi người kia gọi điện thoại cho tôi đã giấu số, còn làm cho giọng trở nên khàn khàn, cho nên tôi không biết người đó là ai. Sau khi người đó tiết lộ tin tức này cho tôi, tôi lại theo dõi Huỳnh Tiến Dương và tìm được Diệp Du Nhiên. Hơn nữa ngày đó anh cũng đi rồi, không dẫn Diệp Du Nhiên đi cùng, cho nên tôi mới… Người đó nói, cho dù có giết chết Diệp Du Nhiên cũng không sao. Anh sẽ không để ý… A!”

Diệp Yến Nhi đang nói chợt bị Mộ Tấn Dương ném một cốc nước qua, đập mạnh vào đầu.

Máu lập tức chảy ra. Cô ta hét lên một tiếng và che vết thương, trong mắt đầy khủng hoảng.

Mộ Tấn Dương siết chặt hai tay, vẻ mặt thâm trầm đáng sợ, nhưng giọng anh lại nhẹ nhàng: “Ai nói tôi không để ý?”

Trong phút chốc, anh chợt đứng phắt dậy và gạt mọi thứ trên bàn xuống đất, dường như cảm thấy còn chưa hết giận, anh lại đạp một phát vào sofa mình mới ngồi!

Đúng vào lúc này, Nam Sơn tới gõ cửa.

“Ông chủ, ngài Bùi tới, nói muốn tìm ngài cùng ăn cơm.”

Anh ta không nghe thấy tiếng trả lời, lại nghĩ đến tiếng động vừa nghe được nên không yên tâm, đẩy cửa bước vào trong.

Anh ta nhìn thấy đống lộn xộn ở bên trong thì không dám nói gì, chỉ gọi một tiếng dò hỏi: “Ông chủ?”