Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 118: Vô Phương Cứu Chữa



Năm 1922

Khải Trạch thấy nàng bắt đầu gần gũi hơn với hắn, có lẽ vì nàng không hay giận dỗi, cũng có thể vì hắn đang giúp Hạc Hiên vượt ngục. Nhưng không sao, chỉ cần nàng chịu mở lòng, chuyện gì hắn cũng làm.

Nàng biết giữa chốn hậu cung không được phát ngôn bừa bãi nên tiết chế lại, đoạn nói nhỏ với hắn:

- Huynh có biết Sơn Lâm đã thủ tiêu gần hết nhân chứng của vụ thảm sát năm ấy hay không?

Hắn thất kinh, vội lục lại trí nhớ. Hắn thoáng nghĩ về tên chột mắt và cô nương bệnh tật mà hắn được lệnh phải gϊếŧ. Lần trước sai hắn đi ám sát tên đầu bếp, Sơn Lâm cũng giấu giếm điều gì khả nghi. Kể cả nguyên do chặn đánh Hoàng Diệp và phu quân cũng bị hắn ếm lại. "Lời Vũ Thuận nói quả là không sai", hắn tự nhủ, "Hắn từng bảo sẽ khui ra toàn bộ quá khứ của Thành Quận Vương trước bàn dân thiên hạ, hình như cũng là nói đến vấn đề này".


Hắn toan nói cho nàng tất cả, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Hồi sau, hắn thì thầm:

- Vẫn là lời cũ, muội không nên xen vào chuyện riêng của Thành Quận Vương.

- Huynh... - Nàng giật mình nhìn Khải Trạch.

- Còn về chuyện của Hạc Hiên, ta hứa sẽ cứu hắn. Nhưng muội cũng đừng quá trông chờ, vì đến cả ta cũng không biết Thành Quận Vương sẽ làm gì tiếp theo.

Hắn vội vã rời đi như thể đang trốn tránh điều gì. Nàng nhìn theo bóng hắn khuất dần sau tán cây, thở dài não nề. Xem ra chẳng thể trông cậy gì ở Khải Trạch và tính nết thất thường này của hắn. Nàng có lẽ vẫn nên chờ đến ngày Lý Quang và Đức Khải hồi kinh thì hơn.

Những ngày sau ấy, nàng không thấy Khải Trạch về cung. Nàng đang thơ thẩn đọc sách thì tì nữ thân cận của nàng hớt hải chạy đến, miệng thở không ra hơi. Khi được hỏi, nàng ta bảo:


- Bẩm phu nhân, em nghe nói Nhị Hoàng tử trong đại lao đang thập tử nhất sinh, mắt chảy máu không ngừng!

- Sao lại có chuyện như vậy? - Nàng bật dậy, thảng thốt.

- Em thật sự không biết. Thành Quận Vương đã cho thái y đến cầm máu mà không có tác dụng. Phu nhân à, giờ phải làm sao?

- Không được. Phải đi tìm Khải Trạch huynh. -Nàng sợ đến lắp bắp.

- Ta ở đây rồi.

Hắn bỗng xuất hiện trước cửa phòng khiến nàng mừng rơn, chạy đến lay mạnh tay hắn:

- Khải Trạch huynh, tình hình Hạc Hiên như thế nào rồi?

- Thì muội cũng biết rồi đấy, mắt chảy máu liên tục. - Hắn lãnh đạm đáp - Thành Quận Vương sợ hắn tử vong nên đốc thúc thái y chữa trị.

- Ta có thể vào thăm chàng được không? - Nàng thấy tim mình đập thình thịch. Nàng đang trông chờ vào câu trả lời của hắn.


- Không. - Hắn dứt khoát - Đại lao có phải cái chợ đâu mà muốn vào là vào, muốn ra là ra? Muội tưởng ta là vua chắc?

- Vậy... để ta chế thuốc, nhờ huynh mang vào giúp chàng.

Thanh Ca lúng túng lôi hết dược liệu đặt lên bàn. Nàng tì nữ cũng xúm vào giúp nàng một tay. Nàng dùng đơn thuốc đã kê từ trước dùng tạm, nghiền nghiền một lát rồi đưa cho tì nữ đong vào trong một chiếc lọ sứ nhỏ, đoạn đưa lại cho Khải Trạch.

Hắn miễn cưỡng nhận lời, lủi thủi trở xuống đại lao. Còn nàng ở nhà, tiếp tục điều chế phương thuốc mới.

Bấy lâu nay nàng lơ là việc chữa trị, chỉ dùng thuốc tẩm bổ cho chàng nên mới dẫn đến cơ sự này. Nàng hiểu, mắt chàng đang mờ đi từng ngày. Nhưng nàng luôn muốn trị dứt điểm kịch độc thay vì ức chế nó.
Bây giờ huyết lệ đã rơi, nghĩa là thời gian của chàng không còn nhiều. Không được ở gần chàng, việc chế tác càng trở nên khó khăn. Nàng chỉ còn cách bào tạm đan dược để điều hòa kinh mạch, sau đó mới bắt tay vào nghiên cứu thuốc giải.

Nghĩ chàng ở nơi tối tăm, chật hẹp, chẳng có lấy một ai chăm sóc, nước mắt nàng vô thức chảy dài. Giá mà khi xưa chàng không thay máu, không bị kẻ thù bắt thóp, thì có lẽ giờ này đã trở thành vị Hoàng đế người người kính trọng. Còn nàng, dù có thành bộ xương khô dưới nấm mồ, cũng đã là mãn nguyện.

Nhưng đời nào có chữ "giá như"? Máu đã thay rồi, có khóc thương cũng chẳng ích gì. Tất cả hi vọng của nàng đều đang trút hết vào phương thuốc này. Nếu thành công có thể sẽ chữa khỏi hoàn toàn độc trong người Hạc Hiên. Còn nếu thất bại, nàng sẽ thử cho đến bao giờ thành công thì thôi.
Nàng tì nữ bên cạnh thấy nàng quyết tâm như vậy, không quên động viên:

- Em tin phu nhân có thể cứu được Nhị Hoàng tử.

Thanh Ca đa tạ bằng một cái gật nhẹ, rồi lại vùi đầu vào nghiên cứu. Qua một ngày một đêm, nàng vẫn bộn bề bên bàn dược liệu, không thèm ngó ngàng gì đến cơm cháo. Tì nữ kia sợ Khải Trạch biết sẽ la mắng, liền lay tay giục giã:

- Phu nhân ơi, em biết phu nhân đang rất gấp nhưng xin đừng bỏ bữa. Thế sẽ không tốt đâu.

- Ta không sao, em đừng lo.

Nàng mỉm cười trấn an rồi lại hì hục ghi chép tiến trình vào sau cuốn sách nọ. Nàng ta thoáng thấy dòng chữ "Lương y như từ mẫu" viết lớn giữa mặt sách. Hình như đó là cuốn sách mà nàng đang đọc dở, vội quá nên viết tạm vào. Nàng ta cứ tưởng là sách thường nên không để tâm lắm. Sau này hỏi mới biết, đó là quà của Tuệ Vương tặng cho nàng năm còn tại chức. Nàng trân quý không muốn rời, khi nào cũng mang theo bên mình. Viết vào đây giống như một cách để học thuộc. Dù sau này không có đơn, nàng vẫn sẽ kê được thuốc.
Nàng ta ồ lên như phát hiện chân lý mới, rối rít khen:

- Phu nhân tuyệt quá.

Nàng cười nhạt, chẳng hiểu sao lại nhớ đến Xuân Kỳ.

- Nhìn em, ta lại hoài niệm về cố nhân.

- Người nói Xuân Kỳ ư? - Nàng ta nhanh nhảu - Cô Xuân Kỳ này là sướng nhất trong đám chúng em. Ngày xưa nhà nghèo bán thuốc, bất quá để cô nhập cung làm tì nữ. Nào ngờ lại bị Nhị Hoàng tử nhìn trúng, đưa về hầu hạ. Trong cung ai mà chẳng biết Nhị Hoàng tử đẹp trai ngời ngời, tinh tế nhỏ nhẹ, đúng là người chủ tử đáng mơ ước của tì nữ chúng em.

Nàng dừng tay, quay ra nhìn nàng ta:

- Vậy sao ta nghe các em kháo nhau rằng, Nhị Hoàng tử vì xấu xa nên mới bị tống vào ngục?

- À thì... - Nàng ta gãi đầu chữa ngượng - Là do... Chúng em gió chiều nào theo chiều đó, thật sự không dám bày tỏ quan điểm, sợ bị bề trên dò xét. Em biết là Nhị Hoàng tử vô tội, nhưng em đâu dám nói.
- Ý em là sao? - Nàng tròn mắt ngạc nhiên.

- Thì có một trong số tì nữ bọn em thấy việc làm xấu xa của Thành Quận Vương với Tiên đế, nhưng vì sợ gia đình liên lụy mà giấu nhẹm đi.

- Vậy ra, các em đều rõ hết sự tình?

Nàng mừng như bắt được vàng.

- Dạ phải. Em thì không tận mắt chứng kiến, nhưng người khác thì có.

Không do dự, nàng bảo ngay:

- Thế em mau gọi các nàng ấy đến đây. Nhanh lên đấy!

Thấy điệu bộ hấp tấp của Thanh Ca, nàng ta cũng gật vội rồi đi ngay.