Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 203: 203





Ly Diên chửi một tiếng: “Chết tiệt!”
Nàng chợt căng thẳng hỏi Hắc Thuần: “Nếu như, ta nói là nếu như, có người bị cắn, vậy có phải nghĩa là bọn họ sẽ lập tức biến thành tang thi, không có cái gọi là thời kỳ ủ bệnh hay không?”
Giọng nói trầm trầm của Hắc Thuần vang lên trong đầu nàng: “Hiện tại, người thật sự phải chuẩn bị tâm lý cho việc này thật tốt.”
Hạt giống từ thi hoa (hoa xác chết), là tập hợp của thi độc, vạn độc, máu tanh, các loại dược liệu kịch độc, thậm chí là cổ trùng tinh luyện ra, tốn thời gian năm năm, thậm chí là lâu hơn mới kết ra được một hạt giống như vậy, mức độ quý giá hiển nhiên không cần bàn cãi.
Độc nhân phát triển từ hạt giống như vậy, hoàn toàn có thể nói xưa nay chưa từng có.

Nếu có người thật sự bị cắn, hậu quả khó mà lường được!
Nghĩ đến đây, Ly Diên tăng tốc đuổi theo hai người kia.

Nhưng công lực của nàng chung quy không bằng bọn họ, cuối cùng vẫn tới Chỉ Túy Kim Mê chậm hơn bọn họ vài bước.

Song cảnh tượng hiện ra trước mặt nàng lại khiến cả người nàng rơi vào hốt hoảng.
Cánh cửa ở chính giữa Chỉ Túy Kim Mê, vậy mà như bị quái vật mạnh mẽ phá vỡ.

Kinh khủng hơn chính là quái vật kia cao khoảng hơn hai mét, hơn nữa tướng mạo quái dị, bởi vì trên cửa đã để lại hình dạng của nó một cách rõ ràng.
Xem từ hình dạng, giống như nó đi thẳng vào trong Chỉ Túy Kim Mê, thậm chí cả dừng lại một chút cũng không.
Nếu không phải nơi này đủ rắn chắc, chỉ sợ đã sớm đổ ầm chứ không phải giống như bây giờ, rõ ràng vẫn còn ở trạng thái đóng chặt, nhưng bên trên lại lưu lại hình dáng quái dị vô cùng bắt mắt.
Ly Diên không dám tưởng tượng, Bách Lý Phức cao chừng một mét sáu mươi lăm kia, bây giờ đã biến thành dáng vẻ đáng sợ thế nào.
Ôm lòng căng thẳng, Ly Diên bước vào cánh cửa của Chỉ Túy Kim Mê.
Mới đi vào đã thấy mười nam nữ mặc đồng phục chạy về hướng nàng, thấy nàng, bọn họ lập tức hét lên: “Mau, mau rời khỏi nơi này, nguy hiểm, nguy hiểm!”
Ly Diên tiện tay giữ chặt một người: “Tình huống thế nào?”
Cô nương kia hiển nhiên đang hoảng sợ, há to miệng, nhưng không nói nổi một chữ, ngược lại vì nhớ tới tình cảnh vừa rồi mà cả người run rẩy.

Thấy thế, Ly Diên vội buông tay nàng ra: “Mau chạy đi, tìm bát đại hộ pháp của các ngươi, bọn họ sẽ sắp xếp cho các ngươi đi đâu, đi mau đi!”
“Cô nương, ngươi không thể đi tiếp nữa.

Bên trong có quái vật ăn thịt người, sau khi bị nó cắn, chỉ một khắc đồng hồ thì người bị cắn sẽ biến thành quái vật mới, cô nương…”
Ngay lúc Ly Diên chuẩn bị vào trong, một thanh niên tóm lấy tay nàng, giọng dễ nghe khuyên.
Một khắc đồng hồ đã biến thành tang thi?
Vẻ mặt Ly Diên thoáng cái trắng bệch, sao lại nhanh như vậy?
Người nọ thấy Ly Diên rõ ràng bị dọa, cho là nàng nghe lọt tai lời mình liền vội vàng hấp tấp chạy theo mọi người ra ngoài.
Nhưng khiến bọn họ bất ngờ là, sau khi biết được tin này, tốc độ của Ly Diên càng nhanh thêm.
Song không phải chạy ra ngoài, mà là đi vào trong.
Chuyện nàng không muốn xảy ra nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.
Càng đi vào trong, mùi máu tươi càng thêm nồng nặc, còn kèm theo một mùi hương cực kỳ đặc biệt.
Ngửi thấy mùi hương này, Ly Diên lập tức nhớ ra: “Mùi hương này… chẳng phải phát ra từ người Bách Lý Phức sao?”
Hắc Thuần xác nhận thay nàng: “Đúng vậy.

Mùi này ngược lại là đại bổ, tuy rằng buồn nôn hơn mùi máu tanh kia, nhưng lại cực kỳ độc.”
“Đại, đại bổ? Ngươi nói mùi hương này buồn nôn? Nhưng rõ ràng nó rất dễ chịu mà.

Hơn nữa, ngươi nói mùi hương này có độc?”
Tại sao nàng không ngửi ra được?
“Tất nhiên buồn nôn, mùi hương này còn bẩn hơn những mùi hôi thối bên ngoài mà các người ngửi thấy nhiều.”
“Độc, đương nhiên độc.


Trong mùi hương này ẩn chứa một loại huyễn độc có thể mê hoặc tâm trí người ta.

Người ngửi thấy chẳng những năng lực phản ứng suy giảm, cả khả năng phối hợp tứ chi cũng sẽ thoái hóa theo, đúng lúc giúp cho độc nhân có cơ hội tấn công.

Một khi bị nó cắn, vậy người này cũng sẽ giống như phế vật, không còn khả năng sống sót.”
“Vậy nếu ta nghiên cứu ra giải dược…”
Không đợi nàng nói hết câu, Hắc Thuần đã không chút khách sáo giội một gáo nước lạnh: “Giải dược của người không có chút tác dụng với mấy người đã bị cắn.

Nhưng nếu cho người bình thường sử dụng, sau đó bị cắn thì có tác dụng miễn dịch.”
Bước chân Ly Diên khựng lại: “Ngươi nói là, giải dược của ta chỉ có thể mang tới tác dụng miễn dịch cho người bình thường, còn những người bị cắn thì hoàn toàn không có tác dụng?”
Sau khi được Hắc Thuần xác nhận, Ly Diên ngơ ngác tại chỗ: “Sao, sao lại như vậy?”
“Hơn nữa, nhất định người phải tránh cho những người có chất độc tiềm ẩn trong cơ thể ngửi được mùi hương này, đó chính là mồi nổ khiến bọn họ biến đổi.”
Ly Diên hít vào một hơi: “Ngươi, ngươi nói thật hả?”
Lần này, Ly Diên sợ hãi.

Nàng nhìn xung quanh, không một bóng người, ngược lại là tốp năm tốp ba tay cụt chân cụt nằm rải rác, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, khiến nơi đây vô cùng bẩn thỉu.
Chẳng những không tìm thấy người bình thường, cả Công Tử Diễn và Vệ Giới cũng không tìm được.
Ly Diên cắn răng, quay phắt người lại: “Không được, ta phải khống chế những người đó trong phạm vi nhất định, quyết không thể để bọn họ bị độc nhân này tìm thấy.

Nếu không, chúng ta không chỉ phải đối mặt với một con quái vật, mà là một tòa thành đáng sợ có hơn một trăm con tang thi!”
Nói là làm, chân Ly Diên không ngừng nghỉ trở lại khu vực cửu sắc.


May mà tối qua người ở đây nên chạy cũng đã chạy, mà một số người trong Chỉ Túy Kim Mê cũng ở lại giải quyết tốt hậu quả.

Nhưng không ngờ rằng, những người ở đây vừa khéo lại gặp phải công kích.
Lúc Ly Diên chạy tới khu vực màu đỏ, trùng hợp bắt gặp bốn người Thanh Thần đang thủ ở đó.

Nhìn thấy Ly Diên, bốn người lập tức xông tới.
“Sao ngươi cũng đến đây? Cuối cùng ở đây xảy ra chuyện gì? Sao lại yên tĩnh như vậy? Yên tĩnh đến mức khiến lòng người hoảng sợ!”
Ngoại trừ khu vực màu đỏ, những khu vực khác từ tối qua đã bị Công Tử Diễn dọn dẹp sạch sẽ, tất nhiên yên tĩnh đến không tưởng tượng nổi.
Nhưng Thanh Thần lại cảm thấy hoảng hốt, cho thấy năng lực cảm ứng của bọn họ vẫn khá mạnh.
Ly Diên nhìn đám người mặt mày xanh xao bị bọn họ khống chế ngồi xổm dưới đất ở giữa đường, quay đầu hỏi: “Ở đây có gì khác thường không?”
“Khác thường? Không có, trước đó Bách Lý Phức đã cử người tới khống chế nơi này, sau này người của Bất Dạ thành đã chém giết những người đó, thay thành người bọn họ.

Vương gia đi ngang qua, cũng để mấy người bọn ta ở lại giúp đỡ.

Đúng rồi, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt của gia, vậy mà khá tệ!”
Ly Diên hít sâu một hơi, nhìn hoàn cảnh xung quanh, kể đại khái chuyện xảy ra tối qua.
Mấy người Thanh Thần nghe xong, lập tức mặt mày xám tro: “Ý ngươi là, Bách Lý Phức đã biến thành một đại lão mẫu? Còn cao hơn hai mét, mùi hương nàng ta tỏa ra có thể khiến những người này dị biến?”
Ly Diên sắc mặt nặng nề gật đầu: “Nơi này chẳng những có người chúng ta quen biết, còn có rất nhiều người vô tội.

Chúng ta không thể cứ ngồi yên mặc kệ như vậy, thế nên trách nhiệm của các ngươi rất quan trọng, các ngươi cũng phải nghĩ cách đưa bọn họ đến nơi tạm thời Bách Lý Phức không thể đến.”
“Ở đây còn có người của bọn họ?” Ly Diên nói, hiển nhiên là nói tới người phía trước.
Thanh Thần gật đầu: “Có, có mấy quản sự, công lực cũng không thấp, ít nhất mấy người bọn ta không nhìn ra thực lực của bọn họ.

Ngươi yên tâm đi, bọn ta sẽ truyền đạt đúng sự thật.”
“Được, ta còn phải tìm người, không ở lại đây nữa.


Mấy người các ngươi, bảo trọng, nhất định đừng bị cắn chết biết chưa?”
Lời dặn dò của Ly Diên khiến Thanh Thần rất cảm động: “Yên tâm đi, bọn ta sẽ cẩn thận.”
Ly Diên đang định đi, đột nhiên trong đám người cách đó không xa truyền tới một tiếng hét hốt hoảng: “Diên Nhi? Là Diên Nhi đấy ư, là ngươi đúng không? Diên Nhi, mau cứu ta, ta không muốn ở đây, ta không muốn ở đây?”
Ly Diên nhìn lại, trong đám đông, Ly Hồng Đào bị che mặt, điểm huyệt, ngồi ở đó, có thể là nghe thấy giọng của nàng, cả người như bắt được cọng cỏ cứu mạng, liều mạng hét lên.
Người trông chừng chú ý tới ông ta, đầu ngón tay hơi động đậy, ông ta liền không phát ra nổi một chữ, không há mồm, lại không phát ra được âm thanh nào.
Dường như trong vòng một đêm Ly Hồng Đào đã già hơn rất nhiều.

Ly Diên lẳng lặng nhìn trong chốc lát, không nói gì, cứ thế bỏ đi.
Thanh Thần nhìn bóng lưng dứt khoát của nàng, im lặng lắc đầu.
Giờ phút này, đừng bảo là bọn họ, cả Bất Dạ thành cũng không biết có giữ được hay không, còn ai rảnh rỗi nghĩ tới sống chết của người khác chứ?
Ly Hồng Đào này, sớm biết có ngày này, sao lúc trước còn làm thế?
“Người thật sự định mặc kệ ông ta à? Nếu như ông ta chết, người còn phải giữ đạo hiếu ba năm.

Đến lúc đó, hôn sự của người và nam nhân kia, chẳng phải sẽ chậm trễ ư?”
Giọng nói của Hắc Thuần không nhanh không chậm vang lên, Ly Diên cười nhạt: “Đại nạn đổ xuống, mỗi người tự lo thân mình.

Có thể sống được hay không, xem số phận của ông ta đi.”
Hiện tại cả chính nàng cũng rất bàng hoàng, làm sao còn có thể để ý tới người khác?
Cả tính mạng còn không giữ nổi, còn nói tương lai gì nữa?
Ly Diên lại xông vào Chỉ Túy Kim Mê, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trước mắt, trước mặt đã va vào một cái ôm ấm áp.

Nàng còn chưa kịp ngẩng đầu, người nọ đã ôm nàng đi nhanh ra ngoài: “Nơi này không nên ở lâu, mau rút lui!”
Ly Diên bị hắn khiêng đi nhanh, từ góc độ của nàng vừa khép nhìn thấy Công Tử Diễn đi theo sau bọn họ.

Lúc này nàng mới chú ý tới hai người chật vật cỡ nào.