Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh

Chương 123



Tại cửa phòng hội nghị, Thái Cẩn Ngôn chạm mặt Liễu Hồng Hạnh cũng vừa mới đến. Liễu Hồng Hạnh mở một nụ cười tự cho là quyến rũ, dùng giọng điệu trưởng bối rồi thể hiện sự lo lắng nói:

- Thái Cẩn Ngôn, Triệu Chân Tâm đã không còn tới công ty làm, sao con lại không báo cho chúng ta biết vậy?

Thái Cẩn Ngôn đang định đi vào phòng họp, nghe vậy thì đột nhiên dừng lại. Hắn quay người nhìn về phía Liễu Hồng Hạnh. Tại sao Liễu Hồng Hạnh lại biết được việc Triệu Chân Tâm không tới công ty làm? Là do có nhân viên nào tọc mạch cho bà ta biết? Hay là do chính miệng của Triệu Chân Tâm tiết lộ?

Gương mặt lạnh ngắt của Thái Cẩn Ngôn đã che đậy rất tốt những suy nghĩ trong lòng của hắn. Thế nên Liễu Hồng Hạnh vẫn không hề biết rằng người trước mặt của ba đang nổi lên phong ba bão táp trong lòng. Bà ta ra vẻ khoe khoang nói tiếp:
- Chân Tâm vừa mới tỏ ý mời mẹ uống trà sữa đấy. Con cũng thật là. Nếu Chân Tâm không thể đến công ty làm việc thì con cũng nên nói với chúng ta một tiếng chứ. Ban nãy mẹ vừa gặp Chân Tâm ở quán nước mà mẹ còn tưởng mình nhìn lầm đấy!

Thái Cẩn Ngôn vẫn lạnh lùng nhìn Liễu Hồng Hạnh, không nói gì. Hắn còn đang chờ thử xem Liễu Hồng Hạn sẽ lại ba hoa những cái gì tiếp theo nữa. Liễu Hồng Hạnh lăn lộn trong vòng quan hệ của nhà giàu có nhiều năm như vậy, lại còn có cái danh của nhà họ Vạn chống lưng, bấy lâu nay vẫn dùng cái danh nghĩa “mẹ kế” này mà chèn ép Thái Cẩn Ngôn không ít. Thế nên, dù trong lòng cũng thoáng e ngại trước nét mặt lạnh lùng của Thái Cẩn Ngôn nhưng Liễu Hồng Hạnh cũng không hề luống cuống một chút nào. Khóe miệng của Liễu Hồng Hạnh vẫn nở một nụ cười quyến rũ như cũ, giọng nói vẫn mềm mại và lưu loát:
- Có điều khi mẹ nhắc Chân Tâm về việc cùng con về ra mắt trưởng bối ở nhà lớn thì, con có biết sao không, thằng bé hình như vẫn còn có chút do dự và không mấy vui vẻ. Mặc dù mẹ có thể thông cảm và cũng hiểu được, dù sao người xuất thân danh môn như Chân Tâm, thân phận của con và cả cuộc hôn nhân kia, đối với thằng bé đúng là khiến nó cảm thấy xấu hổ. Nhưng dù sao con cũng cần phải dạy dỗ Triệu Chân Tâm lại một chút, tránh để mọi người đánh giá nó là thứ vô lễ lại bất hiếu khi không biết nể mặt trưởng bối.

Liễu Hồng Hạnh thao thao bất tuyệt những gì, Thái Cẩn Ngôn đều có thể mặc kệ. Cho dù bà ta mắng mỏ trực tiếp hay âm dương quái khí miệt thị hắn thế nào đi nữa, Thái Cẩn Ngôn cũng có thể xem như đang nghe bạn của Ha Ha gây sự. Nhưng bà ta lại không hề biết điểm dừng mà châm chọc và mỉa mai Triệu Chân Tâm. Điều này đã chạm vào vảy ngược của Thái Cẩn Ngôn. Trong cuộc đời của Thái Cẩn Ngôn có rất ít điểm mấu chốt, trong đó, mẹ của hắn và Triệu Chân Tâm chính là hai mấu chốt qua trọng nhất có thể tháo củi sổ l*иg cho “con chó điên” trong máu của Thái Cẩn Ngôn sổng ra. Thế nên, Liễu Hồng Hạnh còn đang hừng hực khí thế thể hiện, giọng của bà ta vẫn còn vang thì Thái Cẩn Ngôn đã co cái chân dài của hắn lên, đạp mạnh một cú vào cánh cửa.
“Rầm!”

Tiếng động mạnh vang lên đột ngột khiến cho Liễu Hồng Hạnh giật mình im bặt. Thái Cẩn Ngôn đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn Liễu Hồng Hạnh từ trên xuống dưới rồi lại chậm rãi ngược lên chằm chằm nhìn thẳng vào mắt của bà ta. Bất giác Liễu Hồng Hạnh rùng mình một cái. Bà ta thầm hối hận vì đã bị Triệu Chân Tâm kí©h thí©ɧ mà quên mất cái máu điên không hề nhẹ của Thái Cẩn Ngôn. Thật ra thì cũng một phần do Thái Cẩn Ngôn sau khi có được cái gật đầu đồng ý kết hôn của Triệu Chân Tâm thì đã sống hòa nhã hơn rất nhiều, thế nên không chỉ Liễu Hồng Hạnh, mà cả Vạn Gia Bảo, kẻ từng bị Thái Cẩn Ngôn dạy cho nhiều bài học đau, cũng từng quên rằng không nên trêu chọc Thái Cẩn Ngôn. Tuy nhiên, khi cũng giống như thằng con báo đời nhà mình, Liễu Hồng Hạnh cũng nhớ ra điều đó khá trễ. Lúc này, Thái Cẩn Ngôn đã cất giọng lạnh ngắt:

- Dì Hạnh, dì già rồi nên trí nhớ bị lú lẫn, đúng không? Dì chỉ có một thằng con trai thôi. Con trai của dì bây giờ còn đang chui rúc ở cái cống rãnh thối tha nào, dì rõ hơn tôi mà? Đừng có đến công ty mà xưng mẹ gọi con hỗn loạn như thế. Nếu thần kinh của dì có vấn đề, tôi không ngại sa thải một nhân viên đã vô dụng lại còn thích gây rối đâu.

Nụ cười Liễu Hồng Hạnh cứng đờ, mặt mũi bà ta thoắt một cái đỏ bừng lên rồi chuyển sang tái mét cứ như một con tắc kè đang đổi màu. Thái Cẩn Ngôn vẫn chưa dừng lại. Hắn đưa tay phủi phủi mép áo như đang phủi thứ gì dơ bẩn bám vào, giọng vẫn không có một chút độ ấm nào:

- Còn nữa, Triệu Chân Tâm chắc chắn sẽ rất lễ phép và hiếu thuận với những người xứng đáng. Thậm chí, với Ha Ha nhà tôi mà em ấy vẫn rất lịch sự. Còn những ai bị cảm thấy bị Chân Tâm làm cho tức giận thì cũng nên tự xem lại bản thân bọn họ có bằng được Ha Ha nhà tôi chưa đã.